Lan Vy

ngây thơ

tò mò

chân thành

nhiệt tâm

0

Chưa có sản phẩm trong giỏ hàng.

Lan Vy
Lan Vy
Lan Vy
Lan Vy
Lan Vy

ngây thơ

tò mò

chân thành

nhiệt tâm

Blog Post

Buông bỏ

Tháng Năm 9, 2024 Tâm tình
Buông bỏ

Mùa thổ Song Ngư này mình nhận thức thêm về việc buông bỏ. Nhiều người nhầm lẫn mục đích với phương tiện, và từ đó sinh ra nhiều vấn đề rất khổ sở. Phương tiện là thứ có thể bỏ đi được ngay khi rời cảnh, còn mục đích vẫn phải giữ tới cuối cuộc hành trình. Cho dễ hình dung thì bây giờ mình đi từ Phan Thiết tới Phú Quốc, có hai chặng cần đi với hai lựa chọn khả dĩ cho mình lúc này,

  • Một là đi xe đò từ Phan Thiết đến Sài Gòn, rồi bay một chuyến đến Phú Quốc.
  • Hai là đi xe đò từ Phan Thiết đến Cần Thơ, từ Cần Thơ lại bắt một chuyến đến Kiên Giang, rồi từ Kiên Giang đi tàu đến Phú Quốc. 

Tóm lại, Phú Quốc nó là mục đích, xuất phát điểm của mình là tại Phan Thiết và mình hình dung được bản đồ để đi. Tiếp đó, xe đò, máy bay hay tàu nó là phương tiện, thậm chí số tiền mình bỏ ra cho các phương tiện đó… cũng là phương tiện nốt. 

Câu chuyện buông bỏ nên tập trung vào phương tiện. Vấn đề là buông vào lúc nào và buông thế nào cho gọn gàng và không gây ảnh hưởng đến xung quanh là điều không dễ dàng. 

Kiểu như khi mình còn đang trên đoạn đường từ Phan Thiết đến Sài Gòn hay Cần Thơ, mà mình đòi leo xuống xe vì cãi nhau với tài xế, rồi đi bộ, thì có vẻ hơi ngu ngốc. Nhưng nói chung mình ngu kiểu này ngàn lần rồi, ba cái cảm xúc tự ái í mà. Nhưng nếu mình đã đến sân bay Tân Sơn Nhất rồi mà mình vẫn cứ muốn ngồi mãi trên chuyến xe đò vì anh tài xế đẹp trai chẳng hạn, rồi lại bỏ lỡ chuyến bay vài triệu, thì mình lại ngu theo kiểu khác vì mục đích đến Phú Quốc sẽ không bao giờ hoàn thành. Mình thì cũng ngu theo kiểu này ngàn lần luôn rồi, mê trai đầu thai cũng chưa hết í ủa. Hoặc là mình đã đi tàu từ Kiên Giang lên tới đảo Phú Quốc mà vẫn còn luyến tiếc con tàu vì nó đẹp quá, xong thay vì lên đảo tận hưởng vẻ đẹp kiểu khác, thì lại luyến tiếc khoảng thời gian khi còn ở trên tàu thành ra chẳng thấy Phú Quốc đẹp gì cả, tốn mấy triệu tiền đi đến đảo vô ích. Mình thì cũng ngu ngàn lần theo kiểu này luôn, sống như một bóng ma vật vờ không thấy điều gì trước mắt cả.

Ý là trên kia xàm thôi, giờ thì nghiêm túc xem xét mấy lối suy nghĩ vô ngã. Như là hiện bạn đang ở trong một cộng đồng, có một căn tính để mọi người biết bạn đứng đâu trong cộng đồng đó, để còn biết ứng xử và cấp cho bạn loại quyền lợi đi cùng trách nhiệm nào. Nhưng bạn cứ luôn mồm bảo vô thường, vô ngã. Ủa vấn đề y chang cái lúc bạn ngồi trên xe đò đi tới Sài Gòn nhưng mồm thì lại bảo tôi không cần cái xe đó, cái xe đó là ảo tưởng thui.. thật là một suy nghĩ vô ơn. Và nếu không nắm chắc cái mong muốn đến Sài Gòn trong 4 giờ thay vì 4 ngày, thì đảm bảo là chỉ cần tài xế nói một câu không vừa ý liền bỏ xuống xe. Còn nếu đã xác định phải đến Sài Gòn trong 4 giờ bất chấp sự ồn ào khó chịu liên tục kéo dài trong 4 giờ đó, bạn sẽ chịu đựng rất ổn. (ý đoạn này mình còn link với góc tam hợp pluto Bò Cạp cơ)

Nói chung, cái gì chưa thể bỏ thì nên trân trọng và sử dụng một cách nghiêm túc, vừa dùng vừa bảo quản để sau còn trao truyền khi đã kết thúc hành trình. Thái độ nghiêm túc và biết ơn nó sẽ giúp bạn đi hết từng chặng đường một cách trọn vẹn, cho dù trải nghiệm có vui sướng, hạnh phúc hay tồi tệ, bất trắc, rủi ro hay chán òm, thì bạn vẫn sẽ đạt được mục đích. Khi biết rằng mình đạt được mục đích, lúc ấy hẵng buông bỏ. Còn lúc chưa có gì trong tay, thì ờ..  buông bỏ nó chỉ là ảo giác, đánh lừa tâm trí bằng sự lười nhác, dễ duôi và kém cỏi trong khả năng duy trì ý chí.

Để tóm lại, có mấy việc mình cứ nhắc nhở bản thân như sau 

1. Việc xác định mục tiêu dài hạn là quan trọng nhất, nếu có được mục tiêu kiểu purpose of the life thì quá là lý tưởng luôn, nó như soi rọi cho cả cuộc đời của bạn một sợi chỉ xuyên suốt, nhất quán

2. Biết rõ mình đang đứng đâu để còn thiết kế hành trình, cái đoạn này mà mù mờ thì chịu í, mình còn không biết mình đứng chỗ nào thì làm sao biết bước tiếp theo là bước gì, mình không biết mình yếu kém chỗ nào thì làm sao biết cần dùng tool gì để hỗ trợ, hay cần học thêm cái gì  ultr nhiều bạn vướng đoạn ảo tưởng này lắm, thì thui làm một khoá Vipassana 10 ngày thử xem

3. Thiết lập các mục tiêu ngắn hạn trong chuỗi hành trình đó, cái này quan trọng á, để cảm thấy mục tiêu không quá xa vời, mà chính mình cũng dễ keep track để không trật nhịp, không lầy, không bỏ lỡ các giai đoạn quan trọng của tiến trình 

4. Nhận diện các phương án/phương tiện khả dĩ trong khả năng (dựa vào năng lực và nghiệp quả) cho từng chặng đường, nhớ cẩn thận ba cái kì vọng và ảo tưởng kiểu có quý nhân phù hộ độ trì, trừ khi nào kiếp trước bạn giải cứu thế giới nhá

5. Đảm bảo là bộ tiêu chuẩn về đạo đức của bạn đủ vững, vì nếu không thì chắc chắn là bạn thường xuyên bị lọt hố/lừa đảo/cản trở suốt hành trình đến đích. Có một câu này mình vẫn giữ trong lòng (tại vì mình cũng được sư phụ nhắc nhở thường xuyên về tinh thần này)

“Cha tôi không nghĩ chúng tôi là những đứa trẻ giỏi giang hơn người, ông chỉ muốn chúng tôi giữ mình theo một tiêu chuẩn cao hơn.” – Adam Braun

Lý do thì mình có từng nói về đạo đức rui đó. Tiêu chuẩn đạo đức là thứ duy nhất giúp bạn sống cùng người khác. Nếu bạn có tiêu chuẩn thấp tè, chắc chắn những người muốn ở cạnh bạn cũng có mức lè tè tương đương. Vậy thì bạn trông đợi mọi thứ vận hành trơn tru chỗ nào 

6. Từ đầu bản thiết kế nên có tính đến cách buông bỏ phương tiện mà không gây vướng mắc, khổ sở cho người khác. Chứ không thì mình đố các bạn rời cảnh được, nó giống câu chuyện con cua muốn leo lên miệng thau nhưng bị cả đám cua khác kéo lại í :))) không xử lý gọn gàng thì cái quá khứ đó cứ níu bạn vĩnh viễn luân hồi hoài không dứt được đâu. Hãy tin rằng mỗi đoạn đường đều có những thú vị riêng đang đợi bạn khám phá, và ờ, đừng tiếc gì để cứ mang vác lên thân những điều xưa cũ, cứ buông tay và nhẹ nhàng tiến lên phía trước. (đoạn này là thông điệp của kim rigel h12, dù sao rigel nó là chân của chàng thợ săn orion nên ờ, sở hữu thứ gì quá nặng nề cồng kềnh cũng khiến mình khó nhảy cảnh)

Bức ảnh trông không liên quan ha, nhưng quần áo là thứ để mình học cách nắm giữ, dùng tuỳ bối cảnh, và buông đúng lúc. Có nhiều tiếc nuối và bám chấp, rồi có cả cảm giác thăng hoa lúc đã trao cho đúng người phù hợp, rồi cả cảm giác mạo danh khi mặc nhiều kiểu đồ khác nhau để bước vào những tầng lớp xã hội rất khác biệt.. Tóm lại, hiện mình còn chơi game này với cấu trúc kim tinh kiểu này thì có vẻ mình chưa buông hẳn cái tool này được – nguyệt tinh vận ở song tử đang nhắc nhở vụ này, vì từ nhỏ mình đã dính tới quần áo với cả chưng diện rui. Dù mình muốn bỏ nó một ngàn lần với thái độ vô ơn, thì nó vẫn rất nâng niu cơ thể nữ này, giúp mình sống dịu dàng và mềm mại hơn. 

Ê dạo này cái mặt nó phình ra í mn thấy rõ hong  chứ hồi năm ngoái nó còn hốc hác.. 

Write a comment