Lan Vy

ngây thơ

tò mò

chân thành

nhiệt tâm

0

Chưa có sản phẩm trong giỏ hàng.

Lan Vy
Lan Vy
Lan Vy
Lan Vy
Lan Vy

ngây thơ

tò mò

chân thành

nhiệt tâm

Blog Post

truyện ngắn 6

Tháng 12 11, 2024 Truyện ngắn
truyện ngắn 6

Em giống như mảnh ghép của đời anh,

Anh ôm tôi, thật êm ái, nói khẽ vào tai tôi, ngập ngừng

Nhưng nếu không thể gặp lại em nữa,…

khoảng cách giữa đôi môi mềm mại của anh và chiếc tai mời gọi của tôi chẳng xa đến thế, nhưng đối với tôi, đó là những giây phút mong đợi dài vô tận. Dường như tôi chẳng thể nghe những lời sau cuối.

***

Tôi đăng ký tài khoản Tinder vào ngày 14/2 vì chán chường những hình ảnh tình tứ trên mạng xã hội. Thú thật là tôi quá thèm cảm giác được yêu ai đó, yêu đơn giản chỉ là yêu. Tôi lười nhác quẹt ngón tay qua màn hình điện thoại bé xíu để xem xét cách vận hành của Tinder, bằng chiếc điện thoại mini tôi cố tình sử dụng để giảm bớt nhu cầu lướt mạng xã hội. Nhưng rồi tôi vẫn phát hiện bản thân trở thành nạn nhân của ngón tay lướt. Tôi thấy mình đọc bio của từng người, cân nhắc và lựa chọn chẳng mấy khác biệt với trải nghiệm đọc thông tin hàng hoá sản phẩm và bấm vào mua hàng. Thật dehumanized! (tôi đành phải viết tiếng anh cho có vẻ giảm nhẹ sự nghiêm trọng của cảm xúc này)

Cho đến ngày hôm sau, khi tôi đã quá muốn xoá app, tôi lại gặp một người, mà tôi biết rõ khoảng cách giữa chúng tôi không chỉ là những con số trên bản đồ. Về sau này, tôi còn biết được, giữa chúng tôi là một bầu trời ngập tràn những điều chưa kịp nói, những cảm xúc chưa kịp sẻ chia, những chân trời xa xôi diệu vợi không thể chạm tới. Biết rằng yêu thương này chưa chắc có kết quả, biết rằng đoạn đường phía trước sẽ đầy ắp những ngày cô đơn và những đêm dài đợi chờ, nhưng tôi vẫn chọn giữ chặt anh trong tim mình.

Yêu được một ngày, tôi trân quý thêm một ngày. Được bên nhau một giờ, tôi gom lại thành những hồi ức đẹp để sưởi ấm lòng mình. Bởi vì, dù có xa nhau bao lâu, mỗi khoảnh khắc bên anh vẫn là điều gì đó tuyệt vời nhất trong tôi.

Tôi đã gặp người khiến tôi hiểu rằng tình yêu đôi khi không chỉ là sự hiện diện cạnh bên, là sự gắn kết chóng vánh, mà cần đi qua hy vọng và thuỷ chung. Tình yêu này không đòi hỏi phải có nhau mỗi ngày, mà chỉ cần có niềm tin vào ngày mai. Nhưng để đi qua kết luận này, tôi đã phải tự giằng co với chính mình trong nỗi đớn đau quen thuộc khi nhìn về tương lai vô định.

Nhưng dẫu thế nào, anh là người tôi không thể quên, và tôi cũng không muốn quên.

***

Anh và tôi match nhau vào ngày 15/2. Những lời chào hỏi vẩn vơ, những chia sẻ rời rạc, và dần dần trở nên dông dài hơn. Chẳng biết từ khi nào, tôi mong nhanh chóng đến đêm, để bật app lên và nhận một tin nhắn từ anh

– Ngày hôm nay của em thế nào ha?

Và tôi vui sướng như một đứa trẻ, kể cho anh nghe những điều bé xíu trong một ngày tẻ nhạt. Anh hồi đáp ngắn gọn sau một đoạn thật dài, nhưng đúng vào trọng điểm. Như thể anh đọc kĩ mọi điều tôi chia sẻ, như thể cả hai đã ở bên nhau thật lâu rồi, như thể anh biết nói điều gì là chạm đến linh hồn tôi

– Chẳng biết từ khi nào, em mong đợi và vui sướng được kể chuyện cho anh mỗi ngày. Em cảm thấy mình như nàng Scheherazade, mỗi đêm sẽ kể anh nghe một câu chuyện cho đến khi đủ 1001 đêm…

Có thể tôi thèm khát được quan tâm, nên cảm động với những lời hỏi thăm. Nhưng tôi vẫn đủ bình tĩnh trước thực tế là tôi không thể chạy ngay đến gặp anh để thoả mãn cơn tò mò về đối tượng có thể tạo ra cảm giác mong đợi trong lòng tôi như thế. Đã quá lâu rồi, tôi chẳng tìm thấy tôi trong hứng thú và nhiệt tình. Anh gợi lên ngọn bấc tình yêu trong lòng tôi, thắp cháy nó, và hướng dẫn tôi cách thức soi sáng cho những mù mịt hiện sinh. Anh nuôi dưỡng những câu chuyện mơ mộng trong tôi, bằng những hồi đáp văn thơ lãng mạn. Anh giúp mài bén tư duy logic của tôi, bằng những phản tư rất trực diện và rõ ràng. Có quá nhiều lý do để tôi phải tò mò về anh, nhưng tôi vẫn kiên nhẫn đợi đến ngày mình có thể sẵn sàng gặp anh.

– Anh vẫn thích nghe kể trực tiếp ở biển hơn

Một lời gọi mời tinh tế luôn là cách mà anh thoả mãn nhu cầu cho cả hai.

***

Một lúc nào đó, tôi phát hiện mình dần có thiện cảm với Tinder hơn, và phát sinh lòng biết ơn đến các phát minh truyền thông tiện lợi mà tôi đang thụ hưởng. Có thể là tôi may mắn chăng? Ngay sau một hôm dùng app đã match anh. Hoặc định mệnh này vốn từ sớm đã réo gọi nhưng tôi trì hoãn mãi. Nay thì tôi nhắn tin mỗi đêm. Tôi nghĩ mãi về sự kì diệu của Internet, khi chiếc thân thể này vẫn sinh hoạt đều độ tại vùng quê êm ả, mà tâm trí được phép chu du xa tít, mạo hiểm đến những vùng trời phức tạp và khó lường. Tôi biết thế giới của anh chẳng hề bình yên, nên tôi từng chút gom đủ can đảm cho lần đầu gặp anh trực tiếp, bằng xương bằng thịt.

– Dạ, chào anh

Tôi lảng tránh ánh nhìn của anh, lúng túng toát mồ hôi tay khi nhìn thấy anh từ xa. Anh chào tôi bằng một nụ cười với chiếc lúm đồng tiền, gọi một chiếc grab và lịch sự mở cửa mời tôi vào trước. Giữa hai chúng tôi là chiếc cặp táp của anh. Anh vừa xong công việc là vội ghé đến gặp tôi. Tôi vẫn không quên khuôn mặt đầy mệt nhọc của anh sáng lên khi có tôi bên cạnh. Tôi tin rằng tôi chính là niềm hy vọng của anh mỗi ngày, dẫu anh có nhận ra điều đó hay không. Chúng tôi gặp nhau 3 buổi tối liên tiếp.

– Anh có nhớ em không?

– Nếu không thì sao anh lại ở đây

– Nhưng em muốn được nghe anh nói cơ

Anh hôn nhẹ lên trán tôi, ghé thật gần tai tôi và nói khẽ

– Ừ, anh nhớ em

Tôi run rẩy. Tôi nhạy cảm với ngôn từ giàu cảm xúc. Và cách anh truyền đạt đến tôi cũng thật tinh tế và chạm sâu.

Tôi chẳng còn mấy kí ức vụn vặt xung quanh buổi hẹn ngày hôm đó, chỉ nhớ rằng bản thân chẳng chút đề phòng, và cứ thế nương dựa vào sự dẫn dắt từ anh. Điều này chẳng khó gì với tôi, bởi dường như tôi biết trước mọi sắp xếp của anh cho buổi hẹn, vừa khớp với những cảm nhận của tôi về anh. Và cả những chuyện ngỡ như ngẫu nhiên, nhưng nó vẫn cứ xảy ra như thể điều hiển nhiên nhất trên đời. Dần dà, những chuyến grab về sau chẳng còn khoảng cách giữa chúng tôi, vì tôi mong được gần anh mọi lúc, và tôi cũng thích ngôn ngữ gợi cảm từ ngón tay anh khi chúng lướt nhẹ trên thân thể tôi.

Chẳng điều gì có thể chia cắt hai linh hồn từ xa đã hoà cùng nhịp điệu, nay càng thêm sâu sắc bởi những xúc chạm trực tiếp. Tôi từng nghĩ vậy khi nghĩ về anh.

***

Nhưng hoá ra nỗi sợ chia cắt chúng tôi.

Hay nói rõ ràng hơn, nỗi sợ của tôi cô lập tôi ra khỏi tình yêu của tôi. Bởi vì tình yêu của tôi vẫn ở đó cùng anh và mối quan hệ, chỉ là tôi tự ý bước ra và trốn chạy khỏi tình yêu. Nếu tôi là anh, hẳn là tôi sẽ bối rối nghĩ đến vài câu từ khó hiểu của The Beatles

I once had a girl

Or should I say she once had me

She showed me her room

Isn’t it good Norwegian wood?

And when I awoke I was alone

This bird had flown

So I lit a fire

Isn’t it good Norwegian wood?

Nhưng có lẽ anh chẳng bối rối đến thế. Anh biết vấn đề từ đầu, và dường như anh đủ bình ổn để biết rằng điều gì có thể xảy ra. Và dẫu thế nào, anh vẫn sẽ không lung lay khỏi con đường mà anh đang kiên định, anh không có ý rời khỏi bầu trời của anh. Tôi buồn bã khi nhận ra mình chẳng có danh xưng gì với anh. Anh vốn vẫn sống tốt từ trước khi gặp tôi, và dù có tôi hay không, bầu trời của anh vẫn rộng mở và xanh ươm như thế. Anh không muốn cho tôi danh phận, nhưng anh vẫn đối tốt với tôi. Vì sao lại như thế?

Tôi đã lặng lẽ đủ lâu trong nỗi cô đơn bủa vậy. Tôi có một ngàn lý do để rời xa anh, chẳng thua kém số lý do khiến tôi muốn sít lại gần anh. Chúng nó nhập nhằng khiến lòng tôi rối bời. Tôi vẫn nhìn thấy ở anh sự kiên định giữ lấy mối quan hệ. Anh vẫn muốn gặp tôi, dứt khoác muốn thật gần mỗi khi có cơ hội. Mà trái tim tôi cũng chẳng phải của tôi, nó thổn thức liên hồi mỗi khi anh nghĩ đến tôi, bằng một linh cảm rõ ràng nào đó. Toàn thân tôi rung động mỗi khi tôi nhớ đến anh. Chúng nó chỉ muốn nhào ra ôm chầm lấy anh. Nhưng tôi giữ chặt mình trong nỗi cô đơn khủng khiếp, nên tình yêu của tôi đã ở lại cùng anh.

Trong một góc nhìn khác, có lẽ anh tin vào tình yêu của tôi. Anh tin rằng tôi sẽ không vì nỗi sợ mà ngừng yêu anh, nên anh không cần dùng đến danh phận để giữ chặt, để định danh tôi vào một khuôn khổ chật chội. Đúng là tôi không thể ngừng yêu anh, nhưng tình yêu của tôi đã không ở lại cùng tôi.

– Để em kể anh nghe, trên bầu trời sao mùa đông, có hai con chó và một con kì lân. Chú chó con gần với chúng ta nhất, với trái tim trung thành nó rất ngoan ngoãn vâng lời và tận tuỵ với chủ của nó. Dĩ nhiên, cuộc đời thay đổi, đối tượng mà nó hướng sự trung thành vào cũng sẽ thay đổi, và nó sẽ vô cùng đau khổ bởi sự trung thành của nó sẽ khiến nó bị bỏ lại. Chú chó lớn nằm ở vùng trời xa hơn một tí, trong quá trình trưởng thành, đã biết cách bảo vệ bản thân trước những tổn thương ấy. Nó trung thành với những giá trị tốt đẹp, thay vì là một đối tượng cụ thể. Điều gì giúp cho nó có thể đi qua những tổn thương trong quá trình lớn lên? Chính chòm kì lân ở giữa, dù các ngồi sao với ánh sáng mờ nhạt khiến cho hầu hết nhân loại không thể lắng nghe thông điệp của nó, nhưng dường như trong nỗi tuyệt vọng tăm tối nhất, thông điệp của kì lân bỗng sáng rõ và chiếu rọi con đường. “Tình yêu chữa lành mọi tổn thương, cả những tổn thương do chính nó gây ra.” Hoá ra, anh ạ, giá trị tuyệt vời nhất mà lòng trung thành có thể hướng đến, là tình yêu.

***

Tôi và anh không gặp nhau nữa, nhưng tôi vẫn thường nhắc đến anh trong những buổi tối trầm ngâm cùng nhỏ bạn thân. Tôi vẫn thường gọi anh là “cái ông 1001 đêm í mày nhớ không?”. Dù chỉ là gọi tuỳ tiện thôi, nhưng nếu ngồi đếm lại, hẳn là chúng tôi cũng đã có đủ 1001 đêm kết nối sâu sắc với nhau bởi những câu chuyện. Tôi vẫn thường tự hỏi, nếu anh biết buổi tối hôm ấy là lần cuối chúng tôi gặp nhau, liệu rằng anh sẽ ở lại với tôi đêm ấy? Liệu thêm một chút thời gian bên nhau có thay đổi cục diện ngày hôm này? Hoặc mọi chuyện cứ phải xảy ra đúng với những trắc trở hiển nhiên của cuộc đời, có ích gì khi đặt ra quá nhiều giả tưởng.

Tôi vẫn nhớ thi thoảng anh nói ra vài quan sát rất thấu suốt về tôi, thực ra là anh luôn rất hiểu tôi

– Em có tinh thần tự do tuyệt đối, em sẽ không làm điều mà em không muốn.

Anh nói đúng. Tôi tự hỏi liệu anh đã từng có nỗi bất an về một điều gì đó ở anh khiến chia cắt chúng tôi, chỉ vì tôi không thể thoả hiệp. Nếu có đi nữa, thật bản lĩnh khi sẵn sàng từ bỏ một mối tình bản thân biết rằng chỉ có thể đến một lần trong đời, để vẫn kiên định với lý tưởng sống. Tôi tin rằng ở điểm cuối của cuộc hành trình hướng về ánh sáng và tình yêu, chúng tôi sẽ gặp lại nhau. Còn giờ đây, mỗi bên đành phải ngụp lặn trong những nặng nề và khổ sở riêng tư. Thật khó mở lòng mà chia sẻ.

Hoặc là chúng tôi không đủ can đảm để tha hoá lẫn nhau, không đủ vị tha để bước ra khỏi chân trời riêng mà hoà vào nhau. Chúng tôi sợ đánh mất chính mình, chúng tôi không thực sự có niềm tin dành cho nhau. Hay chỉ mỗi tôi có tất cả những nỗi sợ như thế?

Nhưng dù sao đi nữa, tôi biết, tình yêu dành cho anh vẫn chưa chút đổi thay, và nó chẳng quay về với tôi. Trái tim tôi lại trở nên lạnh lẽo như trước ngày anh đến.

1 Comment
  • Hunnie 9:04 sáng Tháng 12 12, 2024 Bình luận

    Gửi đến em một cái ôm thật chặt nha. Hẹn ngày gặp nhau, mình ôm nhau thật lâu nhé!!!

Write a comment to Hunnie Cancel Reply