Về cái sự ham học

Về cái sự ham học
Vài năm trước, mình tìm lại niềm ham thích học hỏi của bản thân thông qua trải nghiệm đu idol. Một trong số đó là thầy Bùi Văn Nam Sơn và các anh chị học trò ruột của thầy. Trong một đêm cuối năm tại quán cafe quận 3, thầy chia sẻ gần gũi, đại loại là,
“Người ta nhầm lẫn cái sự ham thích học hỏi với nhu cầu học để mưu sinh. Mọi người học để có việc làm, học để có chức danh, học để không thua kém, học để sinh tồn, chứ còn học vì chỉ thích học thì có mấy ai.”
Mình chỉ gõ đại loại nội dung lời nói của thầy, chứ ngôn ngữ và lập luận của thầy sẽ chặt chẽ hơn nhiều. Bởi vì thầy là người yêu thích việc học hỏi ngôn ngữ và khái niệm, có danh xưng cho kiểu người này, kẻ thiện tri thức. Việc theo học thầy không giúp mình giỏi như kì vọng ban đầu của mình, nhưng thầy và nhóm học truyền cho mình rất rất nhiều cảm hứng để tìm lại niềm ham thích học hỏi của bản thân, bước đầu tiên trong tiến trình đó là sự khiêm nhường. Mọi người học vì yêu thích, không danh xưng, không vụ lợi, không biết học để làm gì, chỉ miệt mài chạy theo những hiểu biết.
Mình chỉ đơn giản là thích gì làm nấy, nhưng thi thoảng vui vui cũng tự tìm kiếm ý nghĩa/thiết kế cuộc đời. Cái đoạn này thì bạn nào không hứng thú với Thần số học lẫn Chiêm tinh thì thui bỏ qua không cần đọc thêm đâu.
Trong thần số học, con số chủ đạo của mình là số 9, gợi ý cho xu hướng theo đuổi các lý tưởng, khái niệm. Các đỉnh cao của mình rơi vào lần lượt là 3, 3, 6, 3 – luôn là những con số gợi đến ý nghĩa của sự tiếp thu tri thức, hiểu biết, quan sát, trao đổi thông tin và sáng tạo dựa trên những thông tin ấy.
Rùi mình vui vui đi qua Chiêm tinh, cũng thấy Mặt trời nhật tâm ở Song Tử (niềm vui sướng từ tinh thần/vui như đứa trẻ/hoặc niềm vui của innerchild sẽ đến từ đâu), tuần trăng địa tâm ở Song Tử nốt (tuần trăng hay gợi ý về kịch bản cuộc đời sẽ xoay quanh những chủ đề chính nào), có Sao Thuỷ, Sao Kim (chủ tinh của kế đô lẫn Vertex – gợi ý các mối lương duyên cũng hỗ trợ cho mình theo đuổi vụ này) cũng ở Song Tử – đặc biệt kết hợp quả Lilith Song Tử (không bao giờ cảm thấy những hiểu biết của mình là đủ, luôn thấy mình ngu si để phát tâm cầu tiến) và Priapus Nhân Mã đủ khoẻ để theo đuổi việc học hành; tử khí Sư Tử h3 “mèo mù vớ phải cá rán” cho phép mình may mắn có được nguồn kiến thức tốt hoặc bạn bè thiện tri thức… tóm lại là cấu trúc rất nhất quán để “đày” mình đi vào con đường học hành, giả vờ không theo là mất động lực sống ngay, sống không bằng chết luôn ý.
Nghe thì có vẻ thanh cao đó, nhưng với xã hội chuộng tiền bạc, vật chất hiện nay, mọi người sẽ dễ cảm thấy mình vô dụng khi tự mình không quá hào hứng với việc đổi tri thức ra tài sản. Nhiều người chỉ đơn giản là học cái này để kiếm tiền – cái kia để hơn người, chứ còn học hành vì niềm vui sướng như mình thì ít ai hiểu được. Ngày xưa mình còn quyết tâm làm sâu gạo, tức là tìm kiếm một đại gia bao nuôi cho mình thoải mái chuyên tâm nghiên cứu học hành. Nhưng rồi mình quá kiêu ngạo để một ai đó nuôi mình, mình thậm chí còn quá đáng kiểu “Ơ anh này, anh cho em tiền theo kiểu gì mà khiến em thấy mình thanh cao, có giá trị í”, rõ là quá đáng với các anh gia trưởng. Ấy là chưa kể, nếu ai đó đầu tư cho việc học, họ cũng muốn mình học theo ý họ, trong khi mình là đứa “đọc tạp”, thứ gì cũng muốn học, học kiểu freestyle xuôi theo dòng chảy của tiến trình tự nhiên, xuôi theo cơ hội đến với mình (mình hay được thầy giỏi bắt làm “đệ tử” cho học free nhiều lắm). Cho nên mình đành dứt ra khỏi việc học hành vài năm để thử kiếm tiền độc lập. Hoá ra khả năng kiếm tiền của mình cũng thuộc dạng khá nhưng không vui. Hoàn toàn trầm cảm và chán đời. Lúc đấy mình còn tự ghét bỏ bản thân nữa cơ. Mình nhận ra nếu cuộc sống của mình mà cứ phải như thế, mình không thể sống tiếp tục. Nên mình lại quay về học hành. Đó là lý do vì sao hồi mình rời khỏi nơi làm việc cũ, mình để lại cả tủ sách hơn ngàn cuốn. Rồi giờ mình lại có mấy trăm cuốn sách khác ở nhà rồi huhu hồi máu cũng nhanh ghê đó.
Mẹ mình không hiểu vì sao lại sinh ra đứa con như mình. Hồi cấp 1 từ khi biết bập bẹ đọc chữ, đã ngồi ở thư viện trường nhiều hơn la cà cùng bạn bè (vì dì Tư của mình là thủ thư của trường nên mình cứ bảo dì là con trông thư viện cho dì làm chuyện khác). Lên cấp 2, mình rất thích viết thư tay gửi cho khắp mọi người, trốn ra quán net làm blog hơn là chạy nhảy ngoài đồng, tắm sông hay leo trèo cây cối như bạn bè đồng trang lứa. Lên cấp 3 thì đọc tiểu thuyết nhiều kinh khủng khiếp, dù vào chuyên Văn nhưng ghét cảm giác bị áp đặt phân tích theo văn mẫu nên học hành cũng không đến đâu. Tóm lại, trong mắt thầy cô Phổ thông và cả Đại học sau này, mình không phải là đứa học giỏi. Nhưng mình là đứa thích học, mình chỉ học cái mà mình cảm giác là nó tốt. Mẹ chậc lưỡi hỏi “Sao con 27 tuổi rồi mà không thấy có tài sản lớn gì như con cái nhà người ta?”, xong tự nhìn lại tủ sách của mình và cái blog xàm xí hoa hoè này của mình, tự hiểu hic.
Tự do tài chính từ rất sớm
Nhưng điều đó không có nghĩa là mình hoàn toàn nghèo túng. Mình vẫn luôn ở trạng thái đầy đủ và thoải mái về vật chất. Tức là nếu nói về khái niệm tự do tài chính, thì mình rất tự do í, mình hiếm khi phải nghĩ về tiền bạc như một giới hạn cho bất kì mong ước nào của mình. Mình luôn biết cách đạt được mục tiêu mà chưa cần nghĩ đến phương tiện tiền bạc. Vì mình học cách giảm bớt nhiều nhu cầu khác, đơn giản hoá cuộc sống, chỉ dồn nguồn lực cho vụ học hành này. Ví dụ chỉ việc ăn uống, một bữa ăn đơn giản của mình cùng lắm chỉ 15k (cơm gạo lứt muối mè, cơm trứng, cơm cá, củ luộc, đậu luộc,..). Mình chủ động sắp xếp chỉ ăn sáng và ăn trưa vì cố gắng phát nguyện thọ 8 giới, tổng 30k/ngày. Ăn sạch ăn khoẻ nên sau này sẽ tiết kiệm tiền đi bệnh viện, mà thậm chí mình cũng dành thời gian học về Y học cổ truyền vừa rẻ lại vừa chủ động phòng chống bệnh tật thay vì nó xảy ra rồi chạy chữa. Ví dụ có bệnh thì mình sẽ nương theo thực phẩm và điều chỉnh tâm tính để bệnh tự hết (ví dụ đau quặn bụng dưới là do quá cực đoan thao túng điều gì đó theo ý mình, chỉ cần xả bỏ cảm giác kiểm soát đấy thì bụng sẽ êm lại ngay, mà bỏ nhu cầu kiểm soát thì cũng giảm luôn nhu cầu dùng tiền thao túng người khác, nhu cầu làm hộ người khác, nhu cầu quản rộng, nhu cầu dùng tiền thể hiện bản thân… xong nói chung là đỡ kha khá khoản tiền chỉ vì muốn… bớt đau cái bụng một cách tự nhiên, mà cái bụng hết đau theo kiểu tự nhiên thì cũng lại… tiết kiệm kha khá tiền :v). Nếu bạn có hứng thú có thể tìm từ khoá “Nghiệp và bệnh tật” sẽ hiểu rất nhiều. Ăn như thế thì cũng không béo phì để mà tốn tiền cho mấy vụ giảm cân, giữ dáng từ các gói tập luyện và thuốc thang. Mình không dùng các tiện ích tốn nhiều điện như là máy lạnh, tủ lạnh, máy giặt,… mình tự giặt tay và thậm chí ít dùng quạt. Mình thiết kế nơi ở sao cho tận dụng được khí trời, và học cách mở rộng biên độ nhiệt có thể chịu đựng, để trời quá nóng hay quá lạnh cũng không khiến ý chí mình bị yếu đi. Mình chọn nơi làm việc gần nơi ở, hoặc ngược lại. Mình hẹn bạn bè ở những địa điểm gần gũi thiên nhiên và tất nhiên là miễn phí, vừa tăng cường sức khoẻ, vừa không tốn tiền cho những món ăn vặt gây hại cho sức khoẻ, và ờ nó là một vòng tuần hoàn. Mình luôn giữ gìn đồ đạc trong quá trình sử dụng để gia tăng tuổi thọ, tận dụng các mối quan hệ có thể để sửa chữa, trao đổi đồ đạc không cần dùng đến…
Ấy dà, vừa rồi là minh chứng cho cái sự “đọc tạp” của mình hihi mình đọc mọi thứ trên đời. Cho nên tóm lại, nếu sau này mình có lấy chồng sinh con, hay có vào chùa tu tập đi nữa, vẫn chỉ là xoay quanh cái sự học hành này thui. Sinh con thì học làm mẹ, hiểu hơn cách vận hành của sự sống. Vào chùa tu thì học giữ giới, hiểu hơn về cách vận hành của nghiệp quả.
Vì lấy cái sự học hành làm gốc, mình sống bình tĩnh hơn rất nhiều. Đi đâu, làm gì, ở đâu, tình trạng gì cũng được, vì như thế nào mà chẳng học được. Có gì mà phải vội vã?