Lan Vy

ngây thơ

tò mò

chân thành

nhiệt tâm

0

Chưa có sản phẩm trong giỏ hàng.

Lan Vy
Lan Vy
Lan Vy
Lan Vy
Lan Vy

ngây thơ

tò mò

chân thành

nhiệt tâm

Blog Post

Hoả tinh Xử Nữ của mình

Tháng 6 4, 2025 Astrology - Nghiệm lý
Hoả tinh Xử Nữ của mình

Đây là một bài tập trong lớp Vertex của sư phụ Huong Kieu mà mình đã hoàn thành vào 5/2021, lúc ấy mình còn đang bỏ dở việc hành thiền Vipassana (đọc về hành trình của mình tại đây). Như mình đã từng review lớp học này, mình càng tiến bộ trên con đường tu tập, thì những kiến thức được học từ cô càng trở nên hiệu quả. Giờ đây đọc lại bài tập, mình mới nhận diện rõ rệt bản thân đã đi xa quá chừng rui. Hiện tại, mình rất ít nóng giận, dằn dỗi. Rất thoải mái mát mẻ, sẵn lòng ở cùng với bất kì ai và có nhiều phương án xử lý công việc hiệu quả.

 

Đề bài của sư phụ: Thông qua cung vị và góc chiếu của Hoả tinh, tự nghiệm lại những tình huống, kịch bản thường kích phát hoả tinh của bạn. Bạn cảm thấy mình vận dụng năng lượng ở Hoả tinh đã hợp lý chưa?

Kích phát Hoả Tinh

Hoả + Chiron Xử Nữ: Tình huống thường gặp nhất là chỉ cần một ai đó nói em sai/em làm sai hay có một khiếm khuyết nào đó ở em mà nó nằm trong bộ tiêu chuẩn em hướng đến, là em rất nhanh chóng “bốc hoả”, lên cơn khó chịu, cau có và không thể thoải mái được. Em nghĩ tình huống này còn được gia cố bởi Mộc h6 và Pluto h6, vì em đã cố chấp bám theo bộ tiêu chuẩn nào là dường như nó thành chân lý đến nỗi em không cho phép bản thân lẫn người khác thiếu hoàn mĩ theo bộ tiêu chuẩn. Em đoán còn được củng cố thêm lilith h1 như kiểu một ai đó chê bai mình dường như là đang thể hiện sự lấn lướt mình. Thế cho nên, thật buồn khi phải thú nhận là hầu hết thời gian (em nhận thức được, kể từ cột mốc năm 2009) em đều cau có, khó chịu, bị ngọn lửa sân hận thiêu đốt tâm can, cách bộc lộ của em dễ trở thành cực đoan và không ai có thể chịu nổi. Nên một phần nào đó em muốn ở một mình hơn là có ai ở cạnh, vì em đã không chịu nổi chính mình, thì em cũng không thể chịu thêm ai khác, mà cũng không muốn ngọn lửa làm nóng nực cả người bên cạnh. Cơn tức giận thường chỉ ngủ yên khi em chuyển qua dùng Kim Tinh, thì lại trở thành nhìn gì cũng màu hồng. Nên hai cấu trúc này hợp thành một kiểu người tư duy ngây thơ, dễ bị lừa nhưng đồng thời đó vô cùng cực đoan với những tiêu chuẩn riêng (thứ gì không ở trong bộ tiêu chuẩn thì rất dễ cho qua và không quan tâm nên muốn sao cũng được, lại thành ra dễ chịu).

Tình huống tệ hại chỗ Hoả là em sợ sai nên em từ chối việc đối diện lỗi sai và sửa sai. Nên có nhiều lỗi sau khi gây ra thì em.. sợ quá bỏ chạy. Đoạn này còn có make make nên thành ra em là đứa vô trách nhiệm đến mức nổi tiếng trong khoa (hồi học đại học). Cho đến khi đi làm, bước đầu bị chê bai là em bực dọc đòi chuyển tiền cho khách (có nhiều phốt liên quan vụ này), về sau em bình tĩnh thấy thật ra người ta có cùng mục tiêu giống em là sản phẩm dc hoàn thiện nên chỉ đang cố gắng tìm phương pháp đạt được mục tiêu thôi, nên em cố nuốt cơn tức vào mà fix lỗi. Dần dần, cơn tức giận khi bị người khác nhận xét có vẻ gia giảm đi rất nhiều. Hiện em thấy mình không dễ bực bội, tức giận bởi nhận xét của người khác như xưa nữa. Với gia đình thì em cũng trơ với những lời trách móc của ba mẹ rồi, thậm chí còn có cách điều hướng. Nhưng riêng người yêu cũ thì em chưa thể thông được mấu chốt nào đó, nên rất dễ bị kích phát khi họ đưa ra nhận xét gì đó về em (kiểu người yêu cũ lâu lâu pm kể lể em tệ hại như nào và họ đã cứu vớt đời em ra sao khiến em thật sự không tha thứ cho bản thân vì đã chịu đựng họ chừng đó thời gian được, dù bản lĩnh hiện có được là phải nhờ hoàn cảnh như vậy mới rèn nên được).

Hoả tam hợp Moon: Tình huống kích phát khác thường gặp là nếu em cảm thấy sợ hãi là em rất dễ phản ứng nóng giận. Ngày trước sẽ cào cáu, cắn xé, sau không đủ sức sẽ nói ra những câu sát thương khiến đối phương rụt lại. Hoả Chiron h4 dễ khiến em nghĩ mình là nạn nhân nữa, nên từ hồi được học lý thuyết Karpman drama triangle thì em có được bộ dấu hiệu nhận diện vai diễn nạn nhân để mỗi lúc bản thân kích phát ra thì kịp thời ghi nhận, gia giảm dần dần. Lý thuyết này em dùng để xử lý mâu thuẫn gia đình cũng hiệu quả lắm, ngay khi thấy ai chụp vào bản thân vai diễn gì là em có phương pháp đối ứng ngay. Sự bất an thường gặp là vì em cảm thấy nguy cơ bị xâm phạm vào vùng riêng tư vì từ hồi 1 tuổi, em đã khư khư muốn ngủ một mình, ở một mình và khu vực riêng đó không ai được bước vào làm nhiễu loạn. 

Những tình huống dùng Hoả hợp lý: Chia nhỏ việc ra làm thì mọi chuyện dễ dàng hơn

Tình huống hợp lý gần đây mà em có thể ghi nhận khi làm việc. Một thiết kế khách không ưng ý, bảo em chỉnh sửa kéo dài từ trước tết đến qua tết. Lòng em cũng bực bội vì nó bị trục trặc không chỉ do em mà còn bên này bên kia, nhưng em đi dạo, xong ngồi thiền, xong đọc sách, xong đi chơi bơi đủ kiểu rồi vừa qua tết, mồng 5 em vào SG ngồi một mình sửa đi sửa lại sửa tới sửa lui cho đến một tuần sau thì có được phương án khiến khách hài lòng hoàn toàn. Trước đó kiểu bà ý bảo thôi cũng được rồi, thì em vẫn không chịu, vẫn tìm giải pháp khác kiểu chị phải tuyệt đối hài lòng cơ (quả này vẫn còn cực đoan phết). Sau đợt đó, em có thêm cả đống cách thức xử lý vấn đề mới + hiểu ý bà ấy rồi nên các công việc sau nhẹ nhàng và suôn sẻ cực kì.

Một tình huống khác liên quan đến gia đình là thay vì nghĩ ba mẹ hành xử thế là không thương mình, thì nghĩ là ba mẹ đang khổ quá mình phải làm gì đó giúp ba mẹ bớt khổ. Xong lại tìm ra cách thật. Gia đình em đặc biệt có nhiều pha xử lý cồng kềnh phức tạp khiếp vì hay có kiểu sợ sai, sợ bị phát hiện lỗi xong khư khư giấu, thêm kiểu mỗi người thích chạy theo lý tưởng riêng. Em chủ động ngồi tỉ mỉ vạch ra từng thứ từng thứ một check đi dò lại hỏi kĩ càng ý từng người muốn vậy đúng không? Rồi đưa ra phương án khác đơn giản mà match được các mong muốn với nhau. Mọi người thấy ơ cũng dễ làm mà hiệu quả thế là đồng lòng làm. Nhưng để có được kĩ năng này thì thật ra em cũng cần cảm ơn lão người yêu cũ đã cho em nhiều bản nháp để thử sai cộng với việc ngồi chê bai toàn thân em mỗi ngày, mới đúc lên được vài kĩ năng xử lý dạng này.

Thì nhờ quá trình đối diện với cách góp ý chê bai của người khác, mà ngay khi một ai bỗng nhạy cảm với lời góp ý của em, thì em nhận ra họ đang sợ bị chỉ trích nên có cách xoa dịu ngay-hoặc thay đổi phương thức góp ý sao cho thoải mái hơn, và nhắc nhớ về mục đích hoàn thiện sản phẩm của cả hai bên để không gây xung đột. Thì nhiều vụ mâu thuẫn được vượt qua nhẹ nhàng, mà mục tiêu cuối cùng vẫn được hoàn thành.

 

Các dạng bạo lực từ Chiron Hoả cung 4

Cấu trúc đáng lưu ý:

Moon tam hợp Hỏa chiron h4 – Moon tam hợp Neptune h8 – Neptune tam hợp chiron 

Có thể nói tuổi thơ của em trải nghiệm toàn diện các dạng bạo lực, thô bạo từ gia đình là ba mẹ cho tới ông bà và cậu dì. Và một vài khía cạnh em đã xử lý được.

Mẹ: Mẹ đánh đập, quát tháo, ném đồ vào em mỗi ngày cho đến tận năm cấp 3, vì nhiều lý do hợp lý cũng như rất vô lý mà sau này em phải rất khổ sở bóc tách mới nhận diện được thế nào là hợp lý thế nào là vô lý để điều chỉnh tư duy cho hợp với lẽ thường và quy chuẩn đạo đức chung của xã hội. Ví dụ em vô lễ với ông bà, đánh em là chuyện hợp lý để hôm sau em chú ý thái độ cư xử hơn. Nhưng lần đầu em nấu ăn vụng về không đúng ý mẹ thì bị đánh là chuyện không hợp lý (có phải ai cũng có tử khí Xử Nữ như mẹ đâu mà nấu lần đầu đã ưng ý). Em cảm thấy chiron Xử Nữ của em khiến moon Xử Nữ của mẹ bất an vô cùng, mẹ luôn giành làm luôn mọi việc cho lẹ, không cho em có cơ hội thử sai và sửa sai vì mẹ bảo “dọn dẹp còn mệt hơn”, đáng lẽ nên chỉ cho em cách dọn, thì mẹ bảo “tốt nhất làm thế nào để từ đầu không phải sai”. Đoạn này thì em không được hiểu lắm, vì chiron XN không biết sai, có lẽ cũng không tìm ra được thế nào là đúng cả. 

Nhưng cho đến một hôm, em nhận ra một điều là ngay cả việc đánh con đã là sai, chẳng cần biết lỗi ở em như nào – vì em đọc nhiều tài liệu nghiên cứu về tâm thần khi bị đánh đập cả ở động vật lẫn con người. Em tìm xem liệu có cách nào khác mà không cần phải đánh đập/quát mắng/can thiệp thô bạo đến đời tư cá nhân của em không. Em tìm thấy nhưng em không nói với mẹ vì em nghĩ mẹ sẽ tự ái, em chỉ áp dụng vào việc hướng dẫn cho bé út tìm được hướng đi. Bé út từ một hs trung bình yếu hồi năm cấp 2 vì nó cũng khủng hoảng tương tự em, thì nó bỗng học tốt hẳn, thi đậu trường chuyên cấp 3, có những nhóm bạn tốt, năng động tham gia hoạt động trường lớp, có sở thích và dám dấn thân vì sở thích đấy. Mẹ em mới nhận ra việc đánh đập và quát mắng con cái có vẻ không cần thiết nữa, sau 2 năm giảm bớt tần suất nóng giận, hiện mỗi khi mẹ không vừa ý thì chỉ bỏ đi tìm việc khác xả giận chứ không trút lên con cái nữa. Còn cu trai thì chậm thấy kết quả hơn, nhưng có vẻ dạo này cũng chuyển biến tích cực, dù thi thoảng nó phạm lỗi sai, nó vẫn nơm nớp lo sợ bị mắng nên cố giấu sai tới độ mà em chỉ biết khóc chứ không thể nổi giận với nó được. Dạo này nó mở rộng được suy nghĩ là dù sai dù đúng thì vẫn có đường đạt được thứ nó muốn cho nên nó mạnh dạn thử nghiệm nhiều thứ hơn, chịu đi học nghề rồi đi làm (video editor) và đang rất hứng thú trên con đường kiếm tiền để làm việc mình thích. Thêm nữa là mỗi ngày em đều nói chuyện với 2 đứa nhỏ qua mess chat, em mong là mỗi khi tụi nó bực ba mẹ điều gì thì sẽ kể với em, nên em luôn cố gắng đứng về góc nhìn của tụi nó trước hết. Sau đó em cài cắm cho chúng nó hiểu kiểu “Nhiều khi ba mẹ cũng không muốn bản thân kì cục vô lý vậy đâu, nhưng quán tính hành xử lâu năm giờ 60 gần 70 năm rồi bảo thay đổi liền làm sao thay đổi được. Mà tụi mình thì trẻ hơn cho nên thấy bản thân nhịn được tí nào thì nhịn rùi đợi lúc nào ăn uống thoải mái hãy góp ý từ từ ba mẹ vui vẻ dễ chịu dễ nghe hơn”. Thì bé út nó đỡ gây gổ ầm ĩ trong nhà như mấy năm về trước.

Cách đây một năm, đúng khi em 24 tuổi, mẹ đòi từ mặt em vì em nói với mẹ là “Nếu mẹ còn giúp ba vay nợ và tăng thêm số nợ nữa, thì chẳng những con, mà 2 đứa kia sẽ không dám lấy chồng lấy vợ gì đâu vì người ta sẽ nghĩ sao về sự thiếu lành mạnh này từ gia đình mình?” – lúc mẹ từ mặt, em nói với mẹ “Mẹ có thấy là phản ứng của mẹ giống bà ngoại không? Bà ngoại cũng đánh đập 9 người con của mình mỗi khi không vừa ý. Năm mẹ 24 tuổi, vì muốn cưới ba, mà bà ngoại từ mặt mẹ. Dù bên ngoài mẹ nói mẹ tha thứ cho bà ngoại, nhưng con thấy là mẹ vẫn đau đớn vì những gì ngoại gây ra, cộng với việc mẹ không biết làm cách nào khác để trút giận ngoài cách thức mà mẹ học được từ bà ngoại, nên mẹ mới tạo ra những phản ứng kiểu thế này. Nếu mẹ tha thứ cho bà ngoại rồi thì mẹ chẳng làm như vậy đâu.” Mẹ em nghe vậy xong, tháng sau chạy vào Sài Gòn ôm em khóc, bảo là em nói vậy là quá đáng với mẹ, nhưng rồi mẹ cảm thấy nhẹ nhõm hơn vì có vẻ lí giải được nguyên nhân hành vi của mình, thay vì tự trách móc dằn vặt tại sao mình đối xử như thế với con cái. Hôm trước mẹ hỏi em “Mẹ có thất bại khi làm mẹ không? Mẹ dạy con sai phương pháp rồi đúng không?”. Em thì chả thấy thế, mẹ em có hướng đi cho con cái cực kì tân tiến so với xung quanh, chỉ là không quản lý được cảm xúc và áp lực xung quanh nên mới phản ứng kiểu vô lý thế. Em bảo mẹ “Cách dạy con của mẹ thì sẽ luôn đúng vì bản năng làm mẹ cho biết mẹ cần gì, con cái cần gì. Chỉ là phản ứng của mẹ lúc thiếu bình tĩnh làm tụi con bị tổn thương, như mẹ cũng biết là khi đi làm không nên phản ứng lúc tức giận vậy đó, ở nhà cũng vậy luôn.” thì mẹ có vẻ an tâm hơn là bản thân không bị vô dụng (moon Xử Nữ) nên dạo này thoải mái hơn.

Ba: Ba em là kiểu người chồng vô hình trong nhà. Mọi quyết định đều đùn đẩy cho mẹ vì sợ sai (do quả pluto XN chăng?), và do vậy càng củng cố thêm quyền lực cho mẹ trong gia đình. Nên ba mang cảm giác mình không có quyền uy trong nhà. Đối với moon BD mà nói thì như thế quả thật chẳng thoải mái gì trong gia đình này. Nên ba đi suốt ngày ngoài đường, chủ yếu nhậu nhẹt và có thể nói là ba nghiện rượu. Mỗi ngày nhậu về đều đập cửa, đập đồ, phá cây cảnh, giết cá, giết chó mèo. Em nghĩ ba không đánh vợ con là vì ba chán ghét trông thấy cảnh mẹ đánh đập con cái rồi. Ba bị ám ảnh về một tuổi thơ nghèo khổ cùng cực ở Quảng Ngãi, nên cứ muốn làm to kiếm nhiều tiền. Em vẫn ám ảnh một câu hỏi kì cục của ba khi nửa đêm nhậu say về, ba lục thùng rác lấy chiếc vỏ sữa ra quát “Sao chúng mày phung phí vậy, uống sữa mà để còn sót lại như này. Mày có biết hồi đó đến con cá mà ba với chú phải mót người ta chứ không có để ăn đàng hoàng”

Đến một ngày, em hỏi ba “Một tháng ba kiếm được trăm triệu, nhưng con cái sống có khác gì một gia đình làm công ăn lương tháng vài triệu bình thường không hở ba, ngoài mấy chiếc ảnh sống ảo được ké tài sản của ba, thì tụi con cũng chẳng có thêm thứ gì. Vẫn không đi học thêm, vẫn không có tiền tiêu vặt, vẫn không có tiền chăm chút cho bản thân. Đến cả cái nhà mẹ lén dành tiền mua cho con cũng phải trả lại cho ba bán lấy tiền làm chuyện riêng của ba. Cả việc niềng răng là thứ con xin ba từ hồi tự ti mình xấu, ba cũng mặc kệ để con tự xoay sở. Cả việc học đại học của con cũng đứt nửa chừng vì ba không chịu chi thêm tiền cho con làm đồ án. Vậy thì tại sao tụi con phải chịu đựng toàn bộ stress của một người cha giàu có vậy ạ?”. Dĩ nhiên sau khi hỏi câu đó xong thì nửa năm sau em mới dám về lại nhà :))))) nhưng trông ba có vẻ mềm mỏng hơn. Bé út kể ba giảm tần suất nhậu nhẹt, nhậu say vào phòng ngủ chứ không gây gổ nữa, ban ngày chăm chỉ trồng cây, phụ mẹ sổ sách bán hàng. Giờ ba không vẽ chuyện nữa mà tìm đường trả nợ vì em có hù ba là “đến năm con 27 tuổi nếu ba không trả hết nợ thì con phụ ba trả nợ chứ con không lấy chồng. Để cho 2 đứa nhỏ nó còn có đường mà sống khác.” Em hù thế là vì trông tài sản của ổng còn khiếp hơn đống nợ, mà cứ thích ôm thế thôi chứ đâu phải không đủ sức trả nợ. Xong em cũng thông báo thế với những người khác trong họ hàng bên nội vì ai cũng hỏi “sao con Vy nó không phụ ba trả nợ”. Em bảo nếu con phụ ba trả nợ thì e là con không đủ hơi sức lo cho chồng con đàng hoàng đâu, cho nên mong là mọi người chọn 1 trong 2 giúp con, đường nào con cũng đi được, nhưng con không đi nổi đường đôi đâu.

Cậu dì và anh chị em họ: Dưới lối dạy dỗ kiểu thô bạo của bà ngoại em, thì hầu hết cậu dì cũng có lối áp đặt như mẹ em vậy. Cho nên anh chị em họ của em dù tư chất trông cũng hơn người, nhưng đa phần đều muốn tránh né đời sống vì bị ức chế đến mức co cụm. Có một nhóc em họ cũng tự tử không thành, và nay nó đã sang Mỹ học với bé út của nó. Hồi đó nó hay ôm em khóc, hỏi vì sao ba thương em mà đối xử với em như vậy hở chị Vy? Em cũng chỉ khóc theo không biết làm sao. Nhưng em bảo nó nếu được thì xin ba đi du học, chứ ở gần ba thì em sẽ thấy bế tắc. Em nghĩ cu cậu cần được tách riêng ra để có thể trưởng thành theo cách nó muốn, rồi nó mới về giúp đỡ lại gia đình. Dù sao cu cậu cũng là người giàu tình cảm. Thi thoảng nó hành xử thô lỗ y hệt bố nó, lúc đấy em chỉ hỏi nó là “em có vừa ý thức được mình làm vậy thì sẽ rất giống bố không?” nó mới cụp mắt bảo vâng em sẽ chú ý. Nó luôn sợ nó sẽ thành người xấu như bố nó, em bảo là không đâu, em chỉ bị ảnh hưởng hành vi như thế thôi, đừng làm vậy nữa thì em vẫn là người tốt mà. Thì từ đó trông nó có vẻ an tâm hơn về bản thân.

Một cô chị họ khác bằng tuổi, từ nhỏ đã được bố mẹ hướng cho đi y dược vì ông bà thi mãi không đậu y dược nên trao gửi niềm tin vào con mình :)))) Nhỏ này không biết bản thân thích gì, ngoài giờ học chỉ có nằm chơi game và xem hài. Đến khi em khơi gợi được ở mẹ nó việc yêu thích cái đẹp trong nhiếp ảnh, thế là dì 5 quyết định theo đuổi chụp ảnh. Từ lúc đó, nó bắt đầu cảm thấy mình muốn làm đẹp để có được ảnh đẹp từ mẹ. Vậy là nó chuyển hướng học y một cách máy móc, sang việc học tìm cách làm sao để giúp cho một người có cơ thể và làn da đẹp. Kiểu học có mục tiêu hơn nên cảm thấy có ý nghĩa hơn. Hồi trước, dì 5 và mẹ em so đo, tị nạnh suốt nên hay so sánh em với nhỏ này, khiến tụi em cũng hục hặc suốt. Nhưng em với nó giảng hòa sau khi em bảo “Xời ạ mỗi đứa có điểm mạnh khác nhau, giờ tao hơn mày chỗ này nhưng thề tao không bao giờ bằng mày điểm kia luôn á” thế là hai bên thân tình hơn. Mà dì 5 từ dạo tìm được niềm vui, cũng cởi mở hơn không so đo tị nạnh mẹ em nữa. Lạ nhất là hôm trước bỗng bảo với em “Xời con ạ, sống sao cho vui là được, đừng có điên cuồng kiếm tiền như dì…” 

Giấc mơ êm ấm

Góc chiếu của Nep với moon, chiron hỏa h4

Em nghĩ giấc mơ này được mẹ phóng chiếu lên, do vậy nó in hằn rõ nét trong em, về một gia đình hạnh phúc (hẳn người mẹ nào cũng mơ về điều này khi có thai lần đầu nhỉ?). Em luôn mơ về những ngày gia đình vui vẻ bên nhau, quanh đống lửa ba đốt, trong chiếc nhà tranh ở sâu, tách biệt trong rẫy, cây ăn trái xung quanh, hồ nước be bé, chiếc giếng mát lạnh.. Cứ hễ có bài tập vẽ tự do (môn mỹ thuật), là em sẽ vẽ quang cảnh ngày ấy, dù ngọn lửa gia đình vốn đã tắt từ năm em 12 tuổi, nhưng vĩnh viễn ngọn lửa hạnh phúc đấy vẫn được em vẽ lại trong bất kì cuộc trị liệu nghệ thuật nào, với hy vọng tìm lại được nó.

Ngày em tan vỡ giấc mơ gia đình hạnh phúc là ngày mà ba nhậu say mèm về nhà, bưng chiếc xe đạp mới mua tặng em nhân dịp em thi đỗ cấp 2 – vào lớp chọn, ném vào chiếc bàn kính mẹ thích, mọi thứ vỡ tan tàn, như giấc mơ của em. Em vừa khóc vừa van lạy ba dừng tay, nhưng ba vẫn tiếp tục đập vỡ mọi thứ xung quanh, đến khi có một thứ bị ném gần nơi bé út đang đứng sững, em liền tỉnh và ôm bé út lúc đấy 4 tuổi trốn kín vào một góc. Hy vọng nó không có giấc mơ nào để tan vỡ. 

Từ ngày đó, chẳng có kí ức đẹp đẽ nào có thể thay thế được những kí ức khủng khiếp đó. Em thậm chí không biết làm sao để có được hạnh phúc, viết rất nhiều vào nhật kí, những câu hỏi đau đớn. Nhưng rồi mẹ lại vùi dập em bằng cách bêu rếu nỗi đau đó ra: mẹ không chịu đựng được sự yếu đuối trong chính mình, nên cấm em không được yếu đuối. Kể từ đó, gia đình hoàn toàn trở nên xa lạ, em không nhận được sự ủng hộ tinh thần nào. Em bắt đầu phóng chiếu hy vọng về hạnh phúc ra bên ngoài. Em thậm chí đóng cửa với ngay cả 2 đứa em yêu quý.

Em có nhiều blog, đặt những cái tên sến rện kiểu “hạnh phúc xa vời có thật thế không?” – “happily ever after”… và mong muốn được cho một con đường, một cơ hội đi đến nơi gọi là hạnh phúc, bình yên, ổn thỏa…

Bước ngoặc thay đổi

Kể từ khi em chứng kiến bà nội mất trong nỗi khổ sở triền miên kéo dài cả tuần, em tự hỏi rồi không lẽ cuộc đời mình cũng sẽ kết thúc như thế? Nhiều giấc mơ dồn dập kéo đến liên quan đến hình ảnh dọn dẹp, quét nhà sạch sẽ như thể yêu cầu em phải làm gì đó ngay đi. Chứng kiến cái chết của một trong những người quan trọng nhất đời em là một sự kiện tác động lớn đến ý thức. Em có chia sẻ trong blog ngày giỗ một năm của bà.

Thế là trong năm đó, em đi thiền, ăn thực dưỡng và tập yoga. Những hoạt động này cần dùng cả trục Hỏa-Thổ nên cung 4-10 được chuyển biến tích cực.

Mục tiêu hướng đến

Mục tiêu hướng đến của cả thân và tâm là “trong suốt”. Không hiểu vì sao em bị ấn tượng mạnh bởi khái niệm này của triết gia Martin Heidegger. Đại ý là không có chướng ngại gì để quán xét chính mình, trong tiến trình là một thực thể sống, với năng lực và cơ hội xung quanh. Thế nên, em vẫn phát nguyện theo thời, những nguyên tắc cần thiết để thải độc và giữ gìn sạch sẽ tâm trí lẫn cơ thể. 

Kiểu như sẽ nấu ăn trong một tháng, và sau đó có thể nghỉ ngơi ăn tùy ý trong một tuần, vì mỗi lần vào bếp em vẫn còn ám ảnh những lần la mắng, đập đồ của mẹ nên em thấy mệt vì phải vượt qua cơn sang chấn đó, hơn là do công việc mệt nhọc. Nhưng em biết khi đối diện và vượt qua được, thì em xử lý được cả sức khỏe tinh thần lẫn sức khỏe thể chất.

Rồi cơ hội để em quay lại trường học, cho phép em đối diện với những lần chạy trốn khi bị bạn bè tẩy chay, bị thầy cô từ chối… Vì lần này quay lại, thái độ của em tốt hơn xưa, bạn bè rất nhiệt tình hợp tác, thầy cô thì cảm nhận được nỗ lực của em nên vẫn chấp nhận dù năng lực của em so với hồi đó cũng không vượt trội nhiều. Em vẫn cảm nhận được mong muốn bỏ chạy trong suốt quá trình theo học, vất vả xin đăng ký môn hết hạn, khó khăn trong việc hoàn thành đồ án,… nhưng em về nhà nằm dài một ngày thở đều, rồi hôm sau lại có động lực quay lại tiếp tục. 

Lòng từ bi trong em

Để mở đầu bài này, em nhớ lại một chuyện lúc tết vừa rồi. Chuyện là mỗi năm em về thăm má nuôi một lần. Má từng là bạn thân cũ của ba trước khi cưới mẹ. Sau này, có vài xích mích với mẹ nên gia đình không thân với má nữa, riêng em vẫn giữ mối quan hệ. Tết vừa rồi về thăm, má vẫn hỏi han về mối quan hệ giữa em với gia đình.

Vẫn như cũ, má lại cho lời khuyên chục năm không đổi “Con ạ, con nên quên đi những điều không ưng ý mà ba mẹ gây nên, hãy nghĩ rằng con may mắn hơn nhiều đứa trẻ khác ngoài kia, được ba mẹ lo lắng đầy đủ…”

Em nghe lời khuyên này cũng hơn 15 năm không thể dùng đến, vì thế em quyết định cho má feedback về lời khuyên này: “Con thấy mình không làm được như má khuyên. Người khác khổ, con vẫn hiểu họ khổ, nhưng con không thể vì thấy họ khổ mà coi thường họ để rồi nhìn thấy mình may mắn hơn. Hơn nữa, con không thể quên đi những đau khổ ba mẹ gây ra cho con, cũng như những hạnh phúc mà ba mẹ mang đến. Lý do là vì rất có thể ba mẹ cũng đang loay hoay khổ sở với những gì ba mẹ đã mang đến cho con – mà có thể ba mẹ chưa tìm được cách vượt qua. Nên con phải ôm lấy, suy nghĩ, tìm kiếm giải pháp. Ôm những nỗi đau ấy cho đến khi con tìm được cách tự giúp mình vượt qua, và giúp được cả ba mẹ nữa cơ.”

Em nói câu đó trong một cơn tức giận vì dường như cách quan tâm của má không được chiron h4 ưng bụng lắm, nhưng tất cả những điều em nói trong lúc đó thì em chưa từng nghĩ đến, em cũng chưa từng hiểu nổi lý do vì sao mình cứ phải ôm trong lòng ngần đấy đau khổ mà không quên đi được. Nó bỗng dưng trào ra, và em cứ thế mà nói. Sau nghĩ lại thì nhận ra ý nghĩa câu đấy xuất phát từ lòng từ bi và lòng biết ơn dành cho ba mẹ. Cũng như lòng từ bi dành cho người má nuôi này, vì em chứng kiến má chạy trốn khổ đau bằng sự so sánh với những người mà má cho rằng thấp kém hơn má cũng đã quá lâu. Má vừa kiêu hãnh vừa tự ti. Những câu chuyện của má tràn ngập sự so sánh, tị nạnh lẫn tự xoa dịu bản thân với sự hơn thua-được mất. Nên em phải nói rõ với má về điều này, để má dừng việc trốn chạy. Em nhận ra cơn tức giận ở đây không phải để bảo vệ bản thân, mà năng lượng muốn được giải phóng để làm gì đó tốt đẹp cho những người quan trọng nhất đời em. 

Em nhận ra lòng từ bi từ trong chính mình ngay giây phút đó. Sau đó, mới có thể nhận diện rõ lòng từ bi của người khác. Chứ trước kia, khi chưa thể phân tách rạch ròi được điều gì đó trong mình, em cũng chẳng thể quan sát thấy được điều đó ở người khác.

Để nhìn thấy rõ hành trình an ổn thân tâm của mình, bạn có thể đọc bài viết này để nhận thấy hiện tại, gia đình và mình đã ổn thoả hơn như nào. Bản thân mình không chỉ chuyển nghiệp cá nhân, mà còn mang trọng trách chuyển nghiệp cho gia đình và dòng họ. Và mình cảm thấy hạnh phúc khi nhìn lại cả một hành trình dài, mình đã luôn nỗ lực và không bao giờ chịu bỏ cuộc.

Mình hy vọng những chia sẻ về xuất phát điểm tệ hại của bản thân trước hành trình tu tập sẽ gieo cho các bạn niềm tin và động lực để khởi sự thiết lập những thói quen mới mẻ trong đời. Mong những điều tốt đẹp đến với bạn

Write a comment