Cung Địa Bàn 5 – Con đường đúng đắn để tự thể hiện mình
Khi một nhà chiêm tinh thực hành theo cách thức thông thường nhìn vào một lá số, họ thường nói (hoặc viết) rằng: “Vì Mặt Trời hay Mặt Trăng của bạn nằm ở cung này hay cung kia, vì giữa các hành tinh này có những góc hợp như thế, nên bạn là tuýp người như vậy.”
Theo cách ấy, nhà chiêm tinh sẽ đọc được từ lá số một số điểm đặc trưng mô tả một người.
Nhưng trong loạt bài viết này, tôi áp dụng một cách tiếp cận hoàn toàn khác đối với việc tìm hiểu lá số, qua đó, tôi có thể khám phá cách thức làm thế nào để bạn có thể trở thành con người mà bạn sinh ra để trở thành. Nói cách khác, tôi xem lá số như một tổng thể cho thấy bạn cần phát triển thành phiên bản trọn vẹn của chính mình — tức là mục đích khi bạn tồn tại trên trái đất này. Lá số không chỉ mô tả bạn là ai; nó gợi mở lời giải cho những vấn đề nền tảng, cho thấy bạn cần gì. Và khi tôi nói “bạn”, tôi không chỉ về những khuynh hướng di truyền từ gia đình, xã hội hay quá khứ — mà về chính bạn như một cá nhân độc đáo và riêng biệt. (Individual Self là cái “tôi” độc đáo và riêng biệt, là sự tổng hòa những gì tạo nên một cá nhân mà chúng ta nhận thức được về chính mình, phân biệt chúng ta với các cá nhân khác – ND)
Là một cá nhân riêng biệt, bạn được sinh ra trong một gia đình, một quốc gia, một tôn giáo, một nền văn hóa nhất định không phải ngẫu nhiên. Tất cả những điều kiện ấy chính là môi trường cần thiết để bạn rèn luyện một số khả năng, phát triển một số phẩm chất, và hoàn thành những mục tiêu của đời mình. Việc bạn chào đời ở nơi đó, thời điểm đó, trong gia đình đó đều có ý nghĩa. Từ góc nhìn của chân ngã (True Self có thể được hiểu là bản chất thật sự của một người, những phẩm chất và đặc điểm bẩm sinh mà không bị ảnh hưởng bởi môi trường hay áp lực xã hội – ND), chẳng gì trên thế gian này — kể cả sức khỏe, sự giàu có, tình yêu hay thành công — còn mang nhiều ý nghĩa nếu bạn không thể nhận ra, thấu hiểu và nỗ lực hướng tới mục đích này một cách có ý thức. Mọi điều ấy chỉ thực sự có ý nghĩa khi soi chiếu qua mục đích này: tức là trong mối liên hệ với bản ngã cá nhân, chính bạn.
Vì thế, lá số cần được nhìn như một công thức tổng quát, cho bạn thấy cách sử dụng tốt nhất nguồn năng lượng của bản tính con người mà bạn đã thừa hưởng. (Human nature = bản chất con người, là tập hợp những khuynh hướng có đặc điểm, cách suy nghĩ, cảm nhận và hành động vốn sẵn có của con người – ND)
Bạn thừa hưởng bản tính ấy ngay khoảnh khắc hơi thở đầu tiên, khi bạn bắt đầu tách khỏi mẹ, và khẳng định sự tồn tại của mình như một cá thể độc lập, có thể tăng dần khả năng kiểm soát đối với cơ thể, giác quan, hành vi…
Rồi dần dần, thông qua những nỗ lực liên tục để sử dụng cơ thể và từng bộ phận riêng rẽ, qua cả phản ứng của môi trường trước hành động của bạn, bạn dần dần nhận ra: đây chính là chất liệu con người mà bạn cần học cách làm chủ. Từng bước một, trải qua những năm tháng thơ ấu và tuổi trẻ, tiến trình ấy đã kết tinh thành nhân cách riêng; để rồi bạn trở thành một cá thể độc đáo, mang những dấu ấn và khả năng của riêng mình.
Nhiều người nghĩ thật dễ để nói: “Tôi là Peter”, “Tôi là Jane.” Nhưng nếu bạn yêu cầu một nhóm người — trong lớp học hay một buổi gặp gỡ — đứng lên trước đám đông và chỉ cần khẳng định rành rọt: “Tôi là Peter.” Kết quả có thể khiến bạn ngạc nhiên. Rất nhiều người, dù là thiếu niên hay người trưởng thành, khi bị yêu cầu bất ngờ như vậy sẽ lúng túng, đỏ mặt, ấp úng, cười gượng hoặc ném cái tên vào mặt bạn như thể muốn đấm bạn.
Dĩ nhiên họ đều biết mình là Peter hay Jane. Nhưng trong tình huống bất ngờ, dưới ánh nhìn của người khác, họ khó có thể phát biểu một cách rõ ràng, chắc chắn, không chút do dự. Cách họ nói “Tôi là Peter hoặc Jane”, giọng điệu, tư thế tay chân, biểu cảm, ánh mắt… đều vô tình bộc lộ rất nhiều đặc điểm tâm lý trong tính cách của họ.
Nếu chỉ cảm nhận trong âm thầm, hoặc chỉ thổ lộ với gia đình và người thân rằng “Tôi là thế này, thế kia” là chưa đủ. Điều làm nên con người này cần phải được biểu lộ và được trình bày trước người khác. Nó cần tự đứng vững, và tạo nên dấu ấn của mình bên ngoài xã hội. “Tôi là Peter”, “Tôi là Jane” — sự khẳng định này phải được người khác nhìn thấy và trải nghiệm, dù họ là bạn hay thù, là người yêu hay người xa lạ.
Bạn cần phải nói lên mình là gì, và quan trọng hơn hết, mình là ai; bởi thế giới không thực sự bị cuốn hút bởi “cái gì”, mà là bởi “ai”. Chính cách bạn toả ra sức mạnh từ cá tính sẽ “giới thiệu” bạn với thế giới, khiến người ta mỉm cười với bạn hay né tránh bạn, yêu mến bạn hay ghét bỏ và dè chừng bạn.
“Ngươi là ai?” — đó là câu hỏi mà thế giới không ngừng đặt ra. Bạn không chỉ trả lời bằng việc xưng tên, mà còn bằng toàn bộ dáng vẻ, thái độ, tư thế và những cách thức quen thuộc bạn biểu lộ ra bên ngoài. Vấn đề bạn phải đối diện hết lần này đến lần khác chính là: làm sao để trả lời câu hỏi ấy bằng chính lối sống của mình, để bạn thật sự trở thành một cá nhân độc lập, sống trọn mục đích hiện hữu nơi trần thế, mà không gây tổn hại cho người khác cũng như cho chính mình.
Đó là một vấn đề thường trực trong đời sống, bởi bạn chẳng bao giờ biết mình sẽ gặp ai, hay tình huống mới mẻ và bất ngờ nào sẽ buộc bạn phải lên tiếng về chính bản thân mình, về mục đích sống của mình. Thật vậy, khi những khoảnh khắc ấy xảy đến, rất nhiều người bỗng lộ ra rằng họ chẳng có một cái tôi rõ rệt, cũng chẳng có mục đích nào xác thực hay đủ sức thuyết phục. Người ta vẫn thường nói rằng họ cần “biểu lộ bản thân”. Nhưng nếu bạn đột ngột đặt họ vào thử thách: hãy nói rành mạch và đơn giản, cái tôi này rốt cuộc là ai, và vì lẽ gì mà nó cần được biểu lộ — thì bạn sẽ thường thấy câu trả lời nhận được hoặc là hết sức mơ hồ, thiếu cá tính riêng biệt, hoặc là được thốt ra mà chẳng có chút xác tín nào.
Dĩ nhiên, có những trường phái và phương pháp rèn luyện được thiết kế để mang lại cho bạn dáng vẻ tự tin như những tay bán hàng áp đặt, hay những chính trị gia luôn cười tươi và bắt tay, hôn má trẻ nhỏ. Nhưng ta không nên bị lừa bởi những kỹ thuật “chuẩn hóa” trong việc phô bày bản thân theo lối ấy: chúng không hề biểu lộ một cái tôi đích thực nào, mà chỉ là chiếc mặt nạ tự tin, không ngừng lặp lại những lời khẳng định phô trương, đằng sau đó là linh hồn con người bị giam hãm, héo mòn và yếu ớt.
Sống và biểu lộ đúng với bản chất thật sự của mình, trong tư cách một cá nhân độc lập — đó mới là cốt lõi của một xã hội dân chủ đích thực. Và mục đích của dân chủ, dù nhiều khi bị lãng quên, chính là tạo điều kiện, thậm chí đòi hỏi mỗi người thực sự trở thành chính mình. Điều này có nghĩa là bạn đã đặt nền tảng cho nhân cách của mình trên mảnh đất mà bạn chủ ý chọn lấy, với tư cách một cá nhân độc lập; nghĩa là bạn đã tìm thấy ngôi nhà đích thực của mình. Và một khi đã tìm thấy, bạn có thể dùng nơi ấy làm căn cứ: bạn có thể bước ra, hành động, tạo ảnh hưởng trong cộng đồng; rồi khi cần, bạn trở về, hồi phục, và lại tiếp tục bước ra một lần nữa. Nhờ vậy, người khác sẽ biết bạn đúng như con người bạn là; họ sẽ cảm nhận được bạn qua những hành động và sáng tạo của bạn, vốn chính là sự biểu lộ chân thực cái tôi độc lập của bạn, và cũng là quá trình giải phóng nguồn sinh lực và sức mạnh riêng nơi bạn.
Tuy vậy, không dừng lại ở đó. Bởi việc giải phóng năng lượng có thể dẫn đến sáng tạo, cũng có thể gây hủy hoại. Nó có thể mang lại tự do và tăng trưởng — nhưng cũng có thể tạo ra nô lệ và bệnh tật, cho cả người khác lẫn cho chính bạn. Vì thế, bạn không chỉ cần sống đúng với bản thân, mà còn phải thấm nhuần trong mọi hành động một phẩm tính: vô hại.
Vô hại là bất bạo động; là chất liệu của hòa bình, của tình yêu chân thật — không phải sự chiếm hữu, cũng không phải nỗi sợ bám víu. Bạn cần biểu lộ bản thân, cần thể hiện ước mơ, tầm nhìn; nhưng đồng thời cũng phải cảnh giác, để không gây tổn hại cho ai, cũng không làm tổn thương thân thể, tinh thần hay linh hồn của chính mình.
Thực tế, rất nhiều hành động của những người nôn nóng muốn giải phóng năng lượng cá nhân lại vô tình gây tổn thương cho kẻ khác, và trực tiếp hay gián tiếp, cho chính bản thân họ. Người sống vị kỷ chẳng mấy khi nghĩ đến hậu quả hành động của mình sẽ tác động thế nào lên người khác; anh ta hành động bộc phát và mù quáng, bị thúc ép bởi niềm kiêu hãnh, cơn giận hay dục vọng. Và sau “ba cánh cửa dẫn xuống địa ngục” ấy, còn có nỗi sợ — gốc rễ của mọi tội lỗi và mọi điều xấu ác.
Thật ra, không hẳn là cá nhân đang hành động; mà chính là những năng lượng của bản tính con người bùng vỡ, như hơi nước phụt ra khỏi nồi áp suất. Và với sự thật này, ta chạm tới trung tâm của vấn đề đang bàn.
Khi một người nói: “Tôi đang giận dữ,” rồi hành động trong cơn giận khiến người khác và chính mình tổn thương, thì thường là do một hình ảnh hay sự kiện gây xáo động, làm bùng lên cơn giận trong tâm trí hay tâm hồn anh ta. Cảm xúc ấy làm cho cơ thể phóng thích những hóa chất mạnh mẽ từ nhiều tuyến, đặc biệt là tuyến thượng thận, tràn vào dòng máu và tạo nên một trạng thái cảm xúc đi kèm với hành động cơ bắp — bàn tay nắm lại để đấm vào một vật hay một người, hoặc cơ quan phát âm gào thét những lời lăng mạ, v.v.
Cảm xúc — nghĩa là “chuyển động ra ngoài”. Trong cơn giận, bạo lực tràn ra từ thân thể, bao phủ lấy người giận. Trong cảm xúc dục vọng, một khao khát mãnh liệt từ thân thể cùng bản năng ham muốn vươn ra, chạm đến một ai đó mà ta kỳ vọng sẽ thỏa mãn được cơn khao khát ấy. Nhưng trong những tình huống như thế, hay những trạng thái cảm xúc bộc phát tương tự, cá nhân độc lập không thực sự hiện diện. Cái Tôi đích thực chưa thật sự tự mình hành động; nó giống như một vị vua yếu ớt bị đám đông náo loạn ép buộc phải miễn cưỡng phê chuẩn một hành động bạo lực được tung hô. Cơn giận chính là đám đông phẫn nộ ấy; đám đông kiểm soát nhà vua đang bất lực, hoặc đang bận rộn ở một nơi nào khác.
Một người nói: “Tôi đang giận.” Nhưng lẽ ra phải nói: “Cơn giận đã chiếm lấy tôi.” Bởi cái “Tôi” đích thực của một cá nhân độc lập, đã thoái vị trước xung lực cảm xúc bùng phát từ thôi thúc bên trong và sự phóng thích đột ngột hoóc-môn. Lúc ấy, anh ta không còn là “chủ nhân trong chính ngôi nhà của mình”; anh ta không còn là một con người toàn vẹn, hành động từ trung tâm bản thể tỏa ra ngoài. Khi ấy, chính bản tính con người đang hành động, chứ không phải cái Tôi độc lập. Hành động ấy không “trung thực” với cái Tôi và với mục đích của nó; hơn nữa, trong hầu hết trường hợp, nó cũng chẳng hề vô hại, bởi cái mà ta thường gọi là bản tính con người vốn vận hành một cách bức bách theo bản năng, những bản năng vốn không quan tâm đến bất cứ giá trị nào ngoại trừ sự thỏa mãn thể xác, tự vệ và tự phóng đại cái tôi.
Đúng là có những người đủ mạnh mẽ, có sự tích hợp nội tại, nhưng vẫn chọn làm điều xấu, gây hại cho người khác. Nhưng những trường hợp ấy hiếm hơn chúng ta tưởng. Đa số bạo lực, hủy hoại đến từ những cá nhân yếu ớt, mất cân bằng, bị thôi thúc bởi dục vọng hoặc sợ hãi. Họ từng bị thương tổn, áp bức, thất bại; và từ nỗi đau ấy, họ quay lại làm đau người khác. Điều họ cần không phải là trút giận, mà là học cách từng bước xây dựng lại sự hài hòa nội tâm, tìm cách tích hợp, rồi đặt ra những hàng rào an toàn để ngăn cản cảm xúc bộc phát đi sai đường, hoặc chuyển hóa nó vào những kênh sáng tạo, xây dựng.
Đúng là vẫn có những cá nhân vốn dĩ đã toàn vẹn và mạnh mẽ, nhưng lại cố tình thực hiện những hành động gây hại, thậm chí hủy diệt người khác; tuy nhiên, những trường hợp như vậy thực ra hiếm hơn nhiều so với chúng ta thường tưởng. Trong phần lớn trường hợp, bạo lực và hành vi huỷ hoại bắt nguồn từ những cá nhân bị chế ngự bởi ham muốn, nỗi sợ hãi thúc bách; họ là những con người yếu đuối và mất cân bằng. Họ đã từng bị tổn thương, bị áp bức, bị chặn lối; và chính những thương tổn ấy lại thôi thúc họ làm tổn thương kẻ khác. Điều họ cần, trước hết, là kiên trì hướng đến sự hài hòa và toàn vẹn nội tâm; sau đó, là dựng nên những hàng rào bảo vệ chắc chắn, để những xung động cảm xúc bất chợt không bùng phát ngoài tầm kiểm soát, hoặc để chúng được chuyển hóa sang những kênh mang tính xây dựng hơn.
CUNG ĐỊA BÀN THỨ 4 VÀ THỨ 5
Nếu ta diễn đạt những điều này bằng ngôn ngữ chiêm tinh, có thể thấy vấn đề chủ yếu liên quan đến cung 4 và cung 5 trong lá số. Cung 4 không chỉ biểu trưng cho mái nhà vật chất, mà còn là mái nhà bên trong – cái toàn thể đã được thu gom và kết nối lại, ta gọi là nhân cách. Nhân cách chính là “ngôi nhà” nội tâm của cái tôi độc lập. Tại cung 4, cái tôi ấy – vốn bắt đầu hiện thân cùng với hơi thở đầu tiên ở cung 1 – giờ được định hình thành một nhân cách cụ thể, có tổ chức, có gốc rễ và một điểm tựa ổn định. Nó không còn chỉ đơn giản là “Tôi hiện hữu”, mà đã trở thành “Tôi là Peter Smith”, được nhào nặn bởi di truyền và bởi môi trường nuôi dưỡng nên mình.
Cung 4 là miền của những cảm nhận (feelings), bởi con người thường cảm nhận qua chính kiểu nhân cách đã định hình trong họ. Có những cảm nhận được sắp đặt hài hòa, ổn định, dựa trên các giá trị và nguyên tắc mà cá nhân đã thấm nhuần. Nhưng cũng có những cảm nhận rời rạc, đổi thay thất thường, khiến cái tôi đích thực hầu như chẳng còn giữ được quyền kiểm soát.
Thông thường, cảm xúc (emotions) là sự tiếp nối tự nhiên của cảm nhận, trừ khi có rối loạn hay trở ngại chen vào giữa điều ta cảm thấy và luồng xung động lan tỏa trong thân thể lẫn tâm hồn, kích hoạt thành một “xung lực cảm xúc.” Chẳng hạn, một người đàn ông có thể rung động trước một người con gái đẹp và nảy sinh tình yêu, nhưng vì một phức cảm tâm lý (ví dụ phức cảm với mẹ) hoặc vì một khiếm khuyết lớn trong hệ nội tiết, anh ta không sao sống trọn trong cảm xúc tình yêu ấy. Khi tình yêu không thể tuôn chảy tự nhiên, anh ta hoặc sẽ khép kín, chẳng dám hành động như một kẻ đang yêu, hoặc sẽ hành xử vụng về, thậm chí hung hăng, bạo lực hay tàn nhẫn — như thể để che giấu hay chống lại chính sự bất lực của mình trong việc trải nghiệm tình yêu một cách trọn vẹn.
Đây là những phương diện nằm trong sự phức tạp mênh mông của bản chất và tính cách con người, và cũng chính từ đó mà các tiểu thuyết gia, nhà viết kịch tìm thấy nguồn cảm hứng bất tận — còn báo chí và tòa án hình sự thì không ngừng có chuyện để đưa tin! Chiêm tinh có thể trở thành một người bạn đồng hành, giúp ta hiểu sâu hơn những rối rắm tâm lý ấy và từ đó ứng xử sáng suốt hơn với những vấn đề cảm xúc của chính mình. Dẫu vậy, sự trợ giúp này cần được trao truyền với tất cả sự thận trọng, bởi những điều ta đang chạm tới vốn mong manh và tinh vi; thế giới của những cảm nhận (feelings) và cảm xúc (emotions) không thể bị gò ép vào những khuôn phân loại cứng nhắc, dù là trong chiêm tinh hay bất kỳ hệ thống nào khác.
NÓC CUNG 5
Chòm sao hoàng đạo nằm ở nóc cung 5 trong lá số (ngay tại thời khắc bạn có hơi thở đầu đời) hé lộ con đường thuận lợi nhất để cái tôi đích thực bày tỏ bản chất và thực hiện hướng đi định mệnh của mình. Vị trí của hành tinh chủ quản chòm sao ấy cho biết: đâu là lĩnh vực trọng tâm để sự tự biểu lộ này được định hình, hay yếu tố nào sẽ dẫn dắt, định hướng cho nó. Đồng thời, những hành tinh cư ngụ trong cung 5 (kể cả các điểm đặc biệt như trục La-Kế hay Fortune) cũng mang đến những gợi ý bổ sung, không chỉ về sắc thái và chất lượng của sự tự biểu lộ, mà còn phản chiếu phần nào bản chất cảm xúc và những dòng ảnh hưởng đang nuôi dưỡng nó.
Những chỉ dẫn ấy không phải là điều buộc phải xảy ra, mà là những gì đã có sẵn để bạn – cái tôi – sử dụng. Chúng không phải là Định mệnh, mà là những cơ hội để bạn nhận ra và biểu lộ thiên tài bên trong mình. Nếu một kiến trúc sư được mời xây một ngôi nhà trong rừng Siberia, thì sẽ chẳng có ý nghĩa gì nếu nói rằng Định mệnh bắt buộc anh ta phải dùng gỗ làm vật liệu chính. Thay vào đó, ta nên nói rằng anh ta được sinh ra ở Siberia là để chứng tỏ anh có thể làm gì (với tư cách một kiến trúc sư) bằng chất liệu gỗ của khu rừng ấy. Nếu anh chỉ ngồi than vãn rằng mình không thể xây một ngôi nhà bằng đá cẩm thạch, thay vì tưởng tượng ra những cách thức mới mẻ và đẹp đẽ để sử dụng gỗ của khu rừng, thì rõ ràng anh sẽ không thể nâng cao tầm vóc hay danh tiếng của mình, cả với tư cách một con người lẫn một kiến trúc sư. Dĩ nhiên, đá cẩm thạch có thể được nhập về trong những điều kiện nào đó; nhưng khi ấy cần có tiền bạc, thợ thuyền chuyên biệt, và nhiều yếu tố khác đi kèm.
Chòm sao hoàng đạo tại nóc cung 5 là chỉ dẫn cơ bản nhất về những gì sẵn có trong đời này, một cách tự nhiên và tự phát, như những “nguyên liệu” để biểu lộ cái tôi độc lập một cách sáng tạo. Trước hết, bạn cần học cách sử dụng những nguyên liệu ấy; sau đó, dần dần, những yếu tố khác có thể được thêm vào.
