Lan Vy

ngây thơ

tò mò

chân thành

nhiệt tâm

0

Chưa có sản phẩm trong giỏ hàng.

Lan Vy
Lan Vy
Lan Vy
Lan Vy
Lan Vy

ngây thơ

tò mò

chân thành

nhiệt tâm

Blog Post

Cung Địa Bàn 4 – Các cách bình ổn đời sống cá nhân

Cung Địa Bàn 4 – Các cách bình ổn đời sống cá nhân

Một người trẻ vừa tốt nghiệp đại học tại nơi họ đã sống và học tập trong vài năm; hoặc có thể họ vừa rời quân ngũ sau nhiều năm huấn luyện và phục vụ ở những thành phố xa lạ, giữa những con người họ vốn không quen biết. Người trẻ ấy vừa tích lũy thêm tri thức và kinh nghiệm; vừa gặp gỡ nhiều người trẻ khác cũng đang trên hành trình tìm hiểu thế giới này, tìm hiểu xem con người đã từng nghĩ và làm được gì trong suốt các thế kỷ qua, và đâu là sứ mệnh đang chờ đợi thế hệ của riêng họ. Người trẻ ấy phần nào đã khám phá về bản thân — cách ứng xử khi gặp gỡ người lạ, già hay trẻ; cách thức vượt qua những thử thách trong học tập và tình bạn, những kỳ thi căng thẳng, đời sống trong các hội đoàn thể, và cả những chuyến phiêu lưu ồn ã nơi ranh giới mờ tối của “rừng rậm” đô thị, những thành phố lớn của chúng ta.

Quả thật, họ đã thu thập thêm rất nhiều chất liệu mới cho bản thân; tích luỹ tri thức, ký ức, kĩ năng bên cạnh những tổn thương, sợ hãi, bế tắc và mặc cảm cá nhân. Họ nhận thức được điều mình thích hay không thích, dù nhận thức ấy đôi khi còn mơ hồ và không chắc chắn. Tuy vậy, giờ đây họ “tự do” trong thế giới vốn chẳng mấy để tâm đến sự hiện diện của họ, một thế giới hỗn loạn và rối ren. Họ được “tự do” làm điều mình chọn. Nhưng họ phải lựa chọn thế nào? Đâu là nền tảng cho những quyết định và chọn lựa của mình? Những tri thức họ mới thu nhận sẽ dùng vào mục đích nào? Rõ ràng là họ cần một bước tiến mới; nhưng bước tiến tiếp theo đó là gì?

Như một quy tắc bất di bất dịch, mỗi khi có dịp, người trẻ sẽ trở về nhà. Nhưng việc trở về sau một thời gian dài phiêu lưu và học hỏi về “cách thế giới vận hành” thường không phải là một hành động có chủ ý, mang ý nghĩa cá nhân sâu sắc. Nó đơn giản chỉ là điều nên làm — ta trở về nhà theo thói quen, vì sự tiện nghi, và bởi những xúc cảm và bản năng tự nhiên dẫn lối ta về với những người thân thuộc.

Thế nhưng, cũng có những trường hợp người trẻ — với chủ đích rõ ràng và chủ động — cảm thấy cần phải tìm về cội nguồn của mình, và rồi một cách mềm mỏng nhưng đầy phê phán, họ xem xét lại những niềm tin, lý tưởng, các khuôn mẫu hành vi thường nhật họ từng tiếp nhận một cách hiển nhiên khi còn nhỏ, chưa một lần tự hỏi về tính đúng đắn của chúng; và giờ, họ quyết tâm chất vấn lại tính hợp lệ này.

Cũng có khi là do người trẻ cảm thấy ốm đau và mệt mỏi, muốn dành thời gian để chữa lành những vết thương về mặt thể lý, cảm xúc hoặc đạo đức; mặt khác, họ lại vì hoang mang tột độ và tổn thương tới tận cùng, chẳng thể nghĩ được gì ngoài việc trở về để tìm lại niềm tin thời thơ ấu và một lần nữa muốn bản thân hoà mình với truyền thống và nếp sống của ông bà tổ tiên.

“Trở về nhà” không phải chỉ là điều diễn ra sau khi tốt nghiệp đại học hay khi xuất ngũ. Đây là sự thật luôn hiện hữu trong đời sống nội tâm của chúng ta và là một thách thức đối với bản ngã của ta. Thử hình dung, khi ta trải nghiệm điều gì đó mới mẻ; ta lao vào nó theo bản năng; đặt cược cả sức lực và những gì mình có; ta tổn thương hoặc sung sướng. Sau tất cả, hoặc ta học được những bài học có giá trị, hoặc co mình lại, tổn thương và gục ngã. Rồi câu hỏi đó lại xuất hiện: Làm gì tiếp theo, hỡi người bạn trẻ? Điều cần làm tiếp theo là quay về với nơi từng cho ta cảm giác an toàn và vững chãi, nơi cội nguồn từng nuôi dưỡng sức mạnh bên trong ta; hoặc là, dựa trên những gì đã học hỏi và trải nghiệm, ta bắt đầu xây dựng một cảm thức mới về sức mạnh và an toàn nội tại.

Dù chọn con đường nào, ta đều đang tìm cách đánh giá về những điều ta đã khám phá; xem xét nó phù hợp với hoàn cảnh nào; “đặt” nó ở đâu trong tương quan với những điều ta coi là sâu sắc, vững vàng và ổn định. Ta có thể làm điều này một cách tự động và bản năng theo lối so sánh những dữ kiện mới với những điều ta từng coi là hiển nhiên khi còn là một đứa trẻ trong gia đình, xem thử chúng có thật sự đúng đắn. Nhưng cũng có khi, những trải nghiệm bên ngoài đã khiến cái nhìn của ta về giá trị, về điều mình thích hay không thích, bị mở rộng hoặc thay đổi nhiều đến mức ta không còn muốn dựa vào những chuẩn mực truyền thống tổ tiên để đánh giá tính đúng sai của nó nữa.

Khi dùng từ “nhà”, tôi không chỉ nói đến ngôi nhà vật lý, hay thậm chí là về với cha mẹ theo nghĩa thông thường. Tôi muốn nói đến bất kỳ điều gì từng mang cho chúng ta cảm giác ổn định, cảm giác rằng ta “thuộc về” một điều gì đó mang tính nền tảng và đầy sinh lực, một điều gắn với cả quá khứ và tương lai, một điều có căn nguyên nguồn cội và cũng chính là gốc rễ nuôi dưỡng sự sống trong chính ta. Mọi người đều cần cảm giác ổn định này. Chẳng ai có thể thật sự hiểu và coi trọng giá trị của nhiều sự kiện diễn ra quanh mình hay những cuộc gặp gỡ khác nhau với bao người đến rồi đi, trừ khi họ có thể liên hệ chúng với một điều gì đó ổn định – một “khung tham chiếu” vừa có ý nghĩa tinh thần, vừa thoả mãn về mặt cảm xúc. Câu hỏi đặt ra là: Ta tìm thấy điều đó ở đâu?

Đặc biệt trong thời đại ngày nay, điều rõ ràng là mái nhà của cha mẹ và tất cả những thứ liên quan không phải lúc nào cũng mang lại cho người trẻ một “khung tham chiếu” ổn định. Nơi đó có thể chứa đầy mâu thuẫn, hoặc tan vỡ vì ly hôn; những điều được dạy ở lớp giáo lý (Sunday School) hoặc trên những chương trình TV có thể gây thất vọng hoặc làm cho những đứa trẻ nhạy cảm trở nên hoang mang, nhất là khi chúng có thể tiếp xúc với những góc nhìn trái ngược trong sách vở hoặc qua bè bạn. Vậy là người trẻ, hoặc có thể từ chối chấp nhận toàn bộ “gốc rễ” mà gia đình trao cho mình hoặc sớm nhận ra ngôi nhà ấy chẳng phải là nơi tạo nên cảm giác ổn định, chẳng phải cội nguồn nuôi dưỡng sự sống cho bản thân.

Và rồi, họ rơi vào tình thế khó khăn. Họ không thể dựa vào kiến thức đã tích lũy hoặc những trải nghiệm đã có khi sống giữa cộng đồng, làng quê hay thành phố của mình để làm nền tảng vững chắc, căn bản và đáng tin cậy. Mọi thứ đều thay đổi và không ngừng biến động; chẳng có gì là đáng tin hay thường hằng, dù chỉ là tương đối, không có hệ quy chiếu nào để dùng khi cần xem xét và thấu hiểu những trải nghiệm mới.

Khi điều này xảy đến, người trẻ buộc phải tìm kiếm điểm tựa ổn định ở một nơi khác, không thể trông cậy vào mái nhà quen thuộc, cả truyền thống xã hội, giá trị đạo đức hay tôn giáo. Về bản chất, chẳng còn nơi nào để tìm kiếm, ngoại trừ bên trong chính mình. Nhưng trước khi nhận ra ý nghĩa trọn vẹn của điều này, họ thường phải trải qua nhiều cuộc khủng hoảng; thông qua đó, dần nhận ra tất cả mọi “ngôi nhà” thay thế mà họ từng khao khát nương tựa, rốt cuộc đều không đủ vững.

Làm thế nào để người trẻ có thể tìm thấy lối đi trong hành trình tìm kiếm điểm tựa ổn định, một điều khó nắm bắt nhưng lại rất cần thiết? Đó là câu hỏi mà rất nhiều người trẻ, và cả những người tưởng như đã trưởng thành, đặt ra cho các nhà tâm lý học ngày nay; bởi vì những lời giải mà các triết gia hay các bậc thầy tôn giáo xưa kia từng đưa ra, và giờ vẫn vậy, dường như không còn hiệu quả, không đủ sức thuyết phục hay đánh thức được sức sống cội nguồn. Nhưng hầu hết các nhà tâm lý học cũng chẳng cung cấp lời giải đáp thuyết phục, họ chỉ có thể mang đến cho những con người hoang mang và rối bời của thời đại đầy biến động con đường dẫn đến sự tuân thủ. “Hãy tuân phục đi. Hãy điều chỉnh mình — rồi mọi thứ sẽ ổn cả.” Nhưng, thật sự sẽ ổn cả chứ? Hay đó lại là một liều thuốc ru ngủ khác, dùng để làm dịu đi nỗi bất an của những con người bị bứng rễ trong các đô thị hiện đại, chủ yếu để họ không gây quá nhiều tổn hại cho chính mình và cho xã hội? Liệu mọi thứ có thể thật sự ổn không, nếu con người chưa tìm thấy phẩm chất ổn định mới trong cuộc sống của mình, một cách tiếp cận hoàn toàn mới đối với vấn đề ổn định này?

Ý NGHĨA CỦA CUNG ĐỊA BÀN THỨ TƯ

Biểu tượng của chiêm tinh học có thể giúp ta hình dung một cách sinh động làm thế nào mà sự an toàn, vốn từng đến từ cội nguồn tổ tiên hay nền tảng “mái ấm”, lại có thể dần được thay thế bằng một dạng ổn định nội tâm mới. Điều ta cần làm là nhìn nhận một cách cẩn thận ý nghĩa của cung địa bàn thứ tư trong lá số cá nhân (được thiết lập dựa vào thời khắc và địa điểm chính xác khi ta có hơi thở chào đời).

Trong các sách giáo khoa phổ thông về chiêm tinh, người ta thường nói rằng Cung địa bàn thứ tư liên quan đến ngôi nhà, đến một trong hai đấng sinh thành (tùy quan điểm mà đề cập đến người cha hoặc người mẹ), đến bất động sản và nơi cư trú hiện tại; cũng như đến “hồi kết của vạn vật” — điều này, dĩ nhiên, có thể được hiểu là trở về với cát bụi, nơi ta đã khởi sinh, như được nói đến trong chương ba của Sáng Thế ký. Nhưng thực ra, Cung địa bàn thứ tư còn mang một ý nghĩa sâu sắc và căn bản hơn nhiều: về mặt trải nghiệm cốt lõi của mỗi cá nhân, cùng với khả năng tự khẳng định bản thân.

Ý nghĩa cơ bản của Cung địa bàn thứ tư thường bị che khuất bởi thực tế là hầu hết các nhà chiêm tinh vẫn nghĩ rằng các nóc cung (hoặc điểm khởi đầu – beginnings) của mười hai cung địa bàn là chia theo vòng hoàng đạo. Tuy nhiên, một nhà chiêm tinh hiện đại thực sự cần nhận ra rằng điều làm cho các cung địa bàn trở nên có ý nghĩa sâu sắc — và theo quan điểm của tôi, là yếu tố nền tảng nhất trong trường phái chiêm tinh học định hướng tâm lý — chính là việc các cung địa bàn được phân chia đều nhau dựa theo không gian bao quanh con người, vào khoảnh khắc anh ta sinh ra và bắt đầu hiện hữu trên mặt đất này. Mười hai cung địa bàn tạo nên khung nền tảng của trải nghiệm cá nhân. Chúng là mười hai “không gian trải nghiệm” cơ bản, mà khi đi qua, con người sẽ trưởng thành (hoặc nên trưởng thành!) như một cá thể đích thực; chúng tượng trưng cho thế giới của chính ta một cách toàn vẹn.

Thế giới này bắt đầu từ bề mặt địa cầu. Đường chân trời tại thời điểm sinh được biểu hiện trong lá số cá nhân (tức đường nối từ cung mọc đến cung lặn hay nóc cung địa bàn thứ bảy) là hình ảnh tượng trưng cho bề mặt Trái đất, nơi con người hít thở (cung thứ nhất) và tiếp xúc với mọi sinh thể cùng sống với mình trên bề mặt này (cung thứ bảy). Xét theo trải nghiệm thường nhật của mỗi người, đường chân trời này là trục ngang — trục mà cơ thể ta xuôi theo khi nằm xuống ngủ. Còn đường kinh tuyến — đường nối từ nóc cung địa bàn thứ tư đến nóc cung địa bàn thứ mười — đại diện cho trục đứng: mà con người căn chỉnh khi đứng thẳng, khi khẳng định chính mình, sự ngay thẳng của bản thể, và tầm vóc trọn vẹn của mình như một “Tôi là”. (Meridian là đường nối liền cực Bắc và cực Nam. Ngoài ra, theo y học cổ truyền, meridian là một thuật ngữ được dịch là kinh lạc, một hệ thống các đường dẫn truyền năng lượng (khí huyết) trong cơ thể, các đường kinh lạc này được cho là kết nối các cơ quan nội tạng và các bộ phận khác của cơ thể. Tác giả dùng thuật ngữ này có thể ẩn dụ cho cả sinh lực của cơ thể khi nối từ cung 4 và cung 10 trong sinh hoạt của mỗi cá nhân, tác giả luôn khuyến khích thẳng lưng và giữ trọn vẹn cột sống trong các bài viết về Thổ tinh hay cấu trúc cơ thể con người. – ND)

Đường thẳng đứng ấy, hay còn gọi là “đường dây dọi”, vươn lên tận thiên đỉnh (zenith) và nối sâu xuống tận điểm đáy (nadir) trong không gian bao quanh con người trên bề mặt địa cầu. Ở thiên đỉnh, ta có thể ngước nhìn những vì sao, nếu là ban đêm, hoặc nếu ta có khả năng nhìn xuyên qua ánh sáng chói lòa của mặt trời. Nhưng khi ta tìm về điểm đáy, điều đầu tiên ta thấy lại là chất liệu rắn chắc, là nền tảng (ground) nâng đỡ cuộc đời ta. Vậy nên, ý nghĩa đầu tiên và hiển nhiên của điểm đáy, cũng như của Cung địa bàn thứ tư, chính là nền tảng này: nơi ta dựa vào để đứng vững, để xây nên bản thân. Cung thứ tư chính là “mặt đất vững vàng” — là nơi chứa đựng những “gốc rễ đời sống” của ta, là “nền móng” cho bất cứ điều gì ta dựng xây, với tư cách một cá nhân đang tìm cách khẳng định cái “Tôi” một cách ổn định và tương đối lâu dài.

Ở đây, ta có thể tìm thấy một chuỗi những ý niệm quan trọng:

(1) Ta đứng trên mặt đất khi ta xác lập vóc dáng của chính thân thể mình, khi ta hướng tới những điều cần thiết để lấp đầy những nhu cầu thiết yếu, hoặc để chạy trốn khỏi những va chạm nguy hiểm.

(2) Nếu ta tự nhìn nhận mình là một phần của một cộng đồng lớn hơn, thành viên của một xã hội, một nền văn hoá và dòng dõi tổ tiên cụ thể, thì ta thấy mình đã bám rễ vào bản chất tâm lý, “mảnh đất tinh thần” của tập thể nhân loại. Thực vậy, rất nhiều khi ta vẫn chưa thực sự thoát khỏi lớp bao bọc tinh thần (hoặc “tử cung”) của người mẹ, của truyền thống, của Giáo hội hay đảng phái, để trở thành một cá thể đích thực –  thoát khỏi tất cả những thứ, từ lúc ta chào đời, đã định hình trong ta phương cách nền tảng để đối diện với thế giới và tự điều chỉnh bản thân trước áp lực (hay “đường trọng lực”) của xã hội quanh mình.

(3) Khi ta đến lúc phải noi gương người đi trước và bước vào tuổi (có lẽ) trưởng thành về nhân cách, chúng ta kết hôn và nghĩ đến việc xây dựng cho mình một tổ ấm — bất kể có đồng nghĩa với xây một ngôi nhà hữu hình hay không. Rồi chúng ta bắt đầu tự khẳng định mình giữa lòng xã hội như một người kiến tạo tổ ấm; nếu muốn điều đó được thành công thực sự, việc đầu tiên ta cần làm là xây nên những nền tảng thật vững chắc. Những nền tảng ấy phần nhiều thuộc về tâm lý chứ không chỉ là từ gạch đá hữu hình; nhưng để tạo dựng chúng, về mặt biểu tượng, ta cần phải đào sâu vào trong “mảnh đất” trong chính mình, để có thể chạm đến một nền móng ổn định nơi tận đáy.

Đây là mức độ mà hầu hết mọi người đều mong muốn đạt được, xét về trải nghiệm cung thứ tư của họ. Thế nhưng, nền tảng ấy cũng có thể lung lay dưới chân bạn; bạn có thể bị buộc phải rời bỏ gốc rễ bởi nhiều nguyên nhân như chiến tranh, phải chuyển đổi nghề nghiệp, những mất mát đột ngột hay xung đột bất ngờ với hàng xóm. Ngôi nhà bạn từng dựng lên, dù cho nền móng có vẻ đã ăn sâu kiên cố vào “tảng đá” của đức tin, truyền thống, và luân lý, vẫn có thể bị cuốn phăng bởi những cơn bão của tự nhiên hoặc xã hội. Khi ấy bạn sẽ hiện hữu ở đâu? Bạn tựa vào đâu đây? Làm thế nào bạn có thể thẳng đứng hiên ngang khẳng định: “Tôi tồn tại, và đây là thế giới của tôi, sự kiên định của tôi.”

Câu trả lời là, bạn có thể đào sâu hơn nữa xuống lòng đất, cho tới khi (tất nhiên là theo nghĩa biểu trưng) bạn chạm tới điểm trung tâm của quả đất. Và khi bạn chạm đến trung tâm ấy, bạn sẽ nhận ra rằng bạn cũng đã chạm đến tâm điểm của chính mình. Bạn đã trở thành một sinh vật “toàn cầu”. Giờ đây, bạn như một hành tinh đang di chuyển giữa không gian vũ trụ, xoay quanh một mặt trời cùng với các hành tinh khác. Bạn đã trở thành người cõi trời. Bạn đang ở trong thiên đàng, và thiên đàng cũng hiện hữu ngay trong chính bạn — ngay tại tâm điểm nhân cách con người toàn thể và tròn vẹn của chính bạn.

Chính sự chuyển dịch từ “nền móng” (foundation) sang “trung tâm” (center) ấy là điều mà tôi đã ngầm nhắc đến trước đó. Đó là một sự chuyển hoá về bản chất của ý thức và cảm nhận, một thay đổi nền tảng trong cách mỗi người tiếp cận bài toán tìm kiếm sự ổn định và trường tồn mà không điều gì có thể phá huỷ — ngay cả cái chết, miễn là quá trình chuyển đổi ấy đủ triệt để. Thế nhưng, con người cần rất nhiều nỗ lực trước khi sự thay đổi này có thể diễn ra. Nếu một người cứ mãi mải mê bận rộn di chuyển khắp nơi và tìm kiếm phạm vi hoạt động theo diện rộng trên bề mặt trái đất, hoặc nếu họ tin chắc rằng con đường duy nhất để có được ổn định được xây nên bởi những nền móng kiên cố từ “những hòn đá tảng” (tức là bằng những giáo điều xưa cũ và những truyền thống cố hữu của xã hội quanh mình), thì người ấy sẽ chẳng bao giờ chạm tới “trung tâm”. Nhưng, trong phần lớn trường hợp, cũng không nên cố gắng theo điều đó, trừ phi một người đã có quyết tâm mạnh mẽ, niềm tin mãnh liệt, và đã nhận ra rằng mọi con đường khác không còn mang lại cho mình cảm giác mãn nguyện và trọn vẹn nữa.

Sẽ có lúc, không sớm thì muộn, chúng ta buộc phải lựa chọn: rốt cuộc ta đang thực sự kiếm tìm và khao khát chạm tới điều gì. Chính sức mạnh của khao khát ấy sẽ dẫn đường cho quyết định của ta, bởi lẽ con người luôn chọn điều mình khát khao nhất, điều mà trái tim hướng về một cách mãnh liệt nhất, điều mà mình hoàn toàn tin tưởng nhất. Không có lựa chọn nào là sai lầm tuyệt đối; cũng không có lựa chọn cao quý hơn những lựa chọn khác. Điều quan trọng chỉ là liệu đó có phải lựa chọn do chính ta đưa ra, và liệu nó có phải là lựa chọn phù hợp nhất với ta tại thời điểm hiện tại, trên hành trình trưởng thành của chính mình hay không.

Hành trình tìm về trung tâm của bản thể toàn vẹn nơi chính mình là một cuộc phiêu lưu gian nan và đòi hỏi rất nhiều nỗ lực. Bạn có thể hình dung hình ảnh một thân cây đang vật lộn khi cố gắng cắm rễ trụ thẳng xuống, xuyên qua lớp đá cứng và đất sét, hướng về tâm của Trái đất; hoặc hình ảnh một người nỗ lực khoan một giếng dầu sâu hun hút. Nhưng trong những hình ảnh ví dụ đó, điều nhắm đến việc tiếp cận thứ vật chất nào đó ẩn sâu bên dưới bề mặt, như nguồn nước hoặc dầu mỏ. Còn đối với người đang kiếm tìm sự ổn định nơi trung tâm của bản thể mình, thì trên con đường ấy, mọi của cải, mọi kho báu dọc đường mà họ có thể vô tình gặp phải đều không được khiến họ đi lệch khỏi mục tiêu. Họ không được phép dừng lại, cho đến khi chạm tới tận trung tâm.

Càng đào sâu xuống, áp lực và lực cản từ các lớp đất đá càng tăng dần, sức nóng khiến không khí càng trở nên ngột ngạt hơn. Nhưng nếu họ vẫn bền chí tiến bước, không để cho những hào nhoáng nơi bề mặt thế gian làm mê hoặc, cũng không để cho những kho báu tình cờ gặp trên con đường đào sâu khiến mình lạc nhịp; và nếu ý chí còn vững, đức tin không lung lay, can đảm không hao mòn, thì họ nhất định sẽ chạm đến trung tâm một ngày nào đó. Và khi đó, họ sẽ nhận ra rằng: tại điểm trung tâm ấy, trọng lực không tồn tại; chẳng còn nặng nề nào cả; mọi “gánh nặng trở nên nhẹ nhàng”, như lời Đức Ki-tô từng nói. Tại trung tâm, mọi thứ đều cân bằng hoàn hảo; người ta có thể dịch chuyển về bất kỳ phương nào; phương nào cũng  là phương thẳng đứng; mọi phương đều toả ra từ chính bản ngã sáng tạo của họ.

Sự ổn định là hoàn hảo; nhưng chính ổn định dẫn ta vào một cõi hiện hữu mới, rộng lớn hơn rất nhiều, nơi mà nhiều vấn đề mới mẻ và khó khăn hơn tiếp tục nảy sinh. Còn nếu một người đã chạm được vào trung tâm toàn vẹn nơi bản thân mình, họ bắt đầu sống theo một cách rất sáng tạo và năng động.

Điều khiến cho chuyển động của các hành tinh và các vì sao giữ được sự ổn định bền vững trong quỹ đạo chính là vì chúng chuyển động không ngừng. Nếu chúng dừng lại dù chỉ trong khoảnh khắc, mọi thứ sẽ bùng nổ hoặc tan rã. Sự ổn định của nền móng bằng đá là một sự ổn định tĩnh tại; còn sự ổn định nơi trung tâm bản thể của con người là một sự ổn định vô cùng năng động (dynamic). Nếu nó không năng động, thì đó chưa phải là trung tâm đích thực. Và nếu quá trình – thường là một quá trình đầy bi kịch – dẫn đến sự bất động, thì cũng có thể khẳng định rằng điều đã đạt được không phải là trung tâm thực sự.

Dù trong bất kỳ trường hợp nào, mọi trải nghiệm mà một cá nhân đi qua trong hành trình kiếm tìm sự ổn định và một nền tảng hay tâm điểm vận hành vững chắc cho đời mình, xét dưới góc độ chiêm tinh học, đều có thể quy chiếu về cung địa bàn thứ tư trong lá số cá nhân của người ấy. Dĩ nhiên, những gì mà cung địa bàn thứ tư biểu hiện sẽ cung cấp một chỉ dấu tổng quát nhất về hình thái trải nghiệm mà người đó có thể gặp phải trên hành trình tìm kiếm này. Thế nhưng, ngay cả như vậy, việc nghiên cứu cung địa bàn thứ tư trong lá số cá nhân, cùng với các hành tinh (và các yếu tố khác) hiện diện tại cung ấy, vẫn có thể mang lại những khám phá rất quý giá, nếu được tiếp cận một cách đúng đắn.

Ý NGHĨA CỦA NÓC CUNG ĐỊA BÀN THỨ TƯ

Yếu tố đầu tiên và nền tảng nhất cần được xem xét chính là điểm đáy (nadir) trong lá số cá nhân — tức nóc cung Cung địa bàn thứ tư. Dấu hiệu hoàng đạo toạ lạc tại nóc cung này, và nếu ta xác định được chính xác cả tọa độ cụ thể, sẽ hé lộ câu chuyện cơ bản. Từ đó, ta có thể suy luận được cách tiếp cận đặc thù của mỗi cá nhân khi đối diện với bài toán về quá trình ổn định và hoà nhập cá nhân, họ sẽ có khuynh hướng diễn tiến ra sao dưới ảnh hưởng của những trải nghiệm tích luỹ trong đời sống. (Personal integration – sự hòa nhập cá nhân đề cập đến quá trình hợp nhất các khía cạnh khác nhau của bản thân – suy nghĩ, cảm xúc, hành vi và trải nghiệm – thành một tổng thể gắn kết và hài hòa. Quá trình này bao gồm việc phát triển ý thức mạnh mẽ, ổn định về bản thân, giảm thiểu xung đột nội tâm và điều chỉnh hành động của một người phù hợp với các giá trị cốt lõi. Quá trình này góp phần tạo nên một cá nhân trưởng thành, hòa nhập và hiệu suất hơn. – ND)

Toạ độ (degree) hoàng đạo tại điểm đáy trong lá số cá nhân chính là chỉ dấu cho con đường dẫn về trung tâm bản thể của mỗi người. Bởi lẽ, nếu ta lần theo đường trọng lực, xuyên qua đỉnh đầu, qua cột sống, qua bàn chân, thì đầu tiên, ta sẽ chạm đến trung tâm của Trái đất; rồi tiếp tục đi theo phương ấy, ta sẽ tới điểm đối xứng (antipodes) của nơi ta đã sinh ra trên bề mặt địa cầu; và cuối cùng, khi ngước nhìn lên bầu trời tại điểm đối xứng ấy, ta sẽ tìm thấy một điểm nhất định mà kinh độ hoàng đạo của nó trùng với toạ độ của nóc cung địa bàn thứ tư trong lá số cá nhân.

Dù một người có thực sự chạm đến sự ổn định tối hậu nơi tận cùng trung tâm nội tại của mình, hay chỉ dừng lại ở việc tìm kiếm một cảm giác an toàn tạm thời, một nền tảng rắn chắc, hữu hình, ngay bên dưới bề mặt của mặt đất, thì nóc cung thứ tư vẫn luôn chỉ ra con đường mà số mệnh, hay Chúa đã soạn sẵn cho bạn. Điểm ấy không nói rõ bạn sẽ đi được bao xa, cũng không cho biết điều gì sẽ khiến bạn mãn nguyện; nhưng nó hé lộ cách thức mà bạn phải dùng để tiếp cận vấn đề dựa trên những trải nghiệm sống của mình từ khi chào đời.

Trong trường trải nghiệm của Cung địa bàn thứ tư, khi ta đi sâu hơn, vượt khỏi những mối bận tâm bề mặt như nhà cửa, bất động sản, ta bắt đầu tiếp xúc với những vấn đề riêng tư sâu kín nhất. Chính vì thế, những ví dụ lấy từ cuộc đời các nhân vật nổi tiếng đôi khi không đem lại những minh chứng rõ ràng. Bởi đây là địa hạt của “tâm lý học chiều sâu” — theo nghĩa chuẩn xác nhất của khái niệm ấy. Ở đây, con người sẽ hiển lộ  tầng sâu, vốn dĩ là phần mà họ thường cố ý che giấu khỏi ánh nhìn của người khác, nhất là khi trở thành người của công chúng, phần này lại càng được ẩn giấu nhiều hơn. Cũng bởi lý do đó, nên việc nghiên cứu Cung địa bàn thứ tư là một hành trình khám phá vô cùng thú vị đối với bất cứ ai tiếp cận chiêm tinh dưới góc nhìn tâm lý học.

Hơn thế nữa, đây chính là một nhu cầu rất lớn của thời đại ngày nay. Bởi lẽ, con người hiện đại đang ngày càng cảm thấy bất an khi những nền móng xưa cũ từng đỡ nâng cả nền văn minh của chúng ta, nay đang dần lung lay sụp đổ, hoặc ít nhất cũng đã xuống cấp nghiêm trọng, cần được tu sửa từ căn cơ. Khi sống trong bất an và thiếu nền tảng vững chắc, những người bị mất đi gốc rễ sẽ ngày càng đánh mất khả năng cảm nhận giá trị chân thật và bền vững. Vậy nên, chúng ta cần dành mọi nỗ lực để giúp mỗi người quay về kết nối với trung tâm sâu thẳm bên trong chính mình, thông qua một cách tiếp cận mới mẻ đối với vấn đề làm thế nào để ta có thể tìm thấy một nền tảng đủ vững chãi, từ đó ta khởi sinh và hành động như những cá thể năng động và sáng tạo.

Cung địa bàn 3

Cung địa bàn 5

Write a comment