Khi giấc mơ được sống hộ, trái tim bỗng nhẹ đi
Tháng sáu vừa rồi, mình bước ra khỏi một mối quan hệ khiến tim đau theo cách rất quen thuộc, không phải tình yêu thương, mà là mong đợi diễn vai nên cả hai ở trong cảm giác bất an kéo dài. Mình luôn thấy mình phải cố gắng thêm một chút để được giữ lại, phải hiểu thêm một chút để không làm mọi thứ tệ hơn, phải im lặng thêm một chút để không chạm vào những ranh giới vô hình. Khi ấy mình đã từng nghĩ: nếu mình đủ kiên nhẫn, đủ sâu sắc, đủ cảm thông, đủ thấu hiểu, đủ chờ đợi, thì rồi mọi thứ sẽ ổn. Nhưng sự thật là có những mối quan hệ không thể “ổn” hơn bằng nỗ lực, vì chúng đến không phải để cứu mình, mà để chạm đúng một vết thương rất cũ, và buộc mình phải quay về nhìn thẳng vào nó.
Trong mối quan hệ ấy, thứ giữ mình ở lại không phải là tình yêu, mà là nỗi sợ: sợ mất, sợ làm người xấu, sợ khiến họ buồn, sâu xa hơn là sợ bị bỏ rơi, sợ phải một mình lạc lõng giữa thành phố to lớn, sợ nếu buông tay thì khoảng trống bên trong sẽ lộ ra trần trụi. Mình nhận ra mình đang bám vào người kia như một điểm tựa cảm xúc, như thể chỉ cần giữ được họ thì sự bất an trong mình sẽ dịu lại, dù đau. Nhưng điều đó không xảy ra. Trái lại, càng cố gồng mình để giữ chặt, mình càng rời xa chính mình hơn. Dần dần, mình hiểu rằng những trạng thái ám chặt ấy không sinh ra từ yêu, mà từ sự đứt gãy bên trong: từ cảm giác thiếu an toàn, từ những nhu cầu cảm xúc chưa từng được đáp ứng trọn vẹn, từ các mô thức gắn bó rất sớm, nơi mình từng tin rằng phải được chọn thì mình mới có giá trị.
Những câu chuyện về “định mệnh”, “nghiệp duyên”, “kết nối đặc biệt” từng khiến mình vừa hy vọng vừa xấu hổ, vì lý trí thì biết mối quan hệ này không lành mạnh, nhưng cảm xúc thì không thể tắt. Và mình nhận ra, những trạng thái ấy không thể bị cắt đứt bằng lời khuyên move on, bởi chúng vận hành ở tầng vô thức. Chỉ khi mình bắt đầu quay về đáp ứng chính cảm xúc của mình: trao cho chính mình sự an toàn, sự hiện diện, sự dịu dàng mà mình từng cố tìm kiếm từ người khác (khi ở trong khoá thiền 30 Day bên Ấn Độ) thì sợi dây ấy mới từ từ lỏng ra. Không biến mất ngay, mà mềm dần, nhẹ dần. Mình cũng thấy rõ một điều: có những mối quan hệ đến chỉ để dạy ta một bài học rồi khép lại; và rất hiếm khi, chỉ khi cả hai thực sự trưởng thành và chữa lành, một mối quan hệ mới có thể chuyển hóa thành điều gì đó thật. Dù theo cách nào, đến cuối cùng, mình đều biết ơn vì đã không “có được” người từng nghĩ sẽ cứu mình, hay sở hữu tên gọi một mối quan hệ, bởi giờ đây mình thấy rõ: giữ họ lại chỉ mang thêm vấn đề, không mang lại bình an.
Những ngày gần đây, khi đồng hành cùng người em gái thân thiết trong những ngày rối bời chuẩn bị cho một đám cưới rất đẹp, mình bỗng nhận ra một điều khác đang diễn ra trong lòng. Khi cô dâu tin tưởng gu thẩm mỹ của mình, cho phép mình được lựa chọn và chạm tay vào gần như mọi chi tiết góp phần tạo nên hình ảnh công chúa của nàng: ren trắng, nơ xinh, hoa tulip hồng, bóng bay, kim tuyến, ánh đèn sân khấu, nhạc dịu,… mình cảm thấy một sự thỏa mãn rất sâu. Như thể một giấc mơ cũ – giấc mơ được làm công chúa trong ngày cưới, giấc mơ mà rất nhiều cô gái mang theo từ những câu chuyện lãng mạn của truyền thông – đã được sống trọn vẹn, dù không phải bằng thân phận cô dâu.
Và kỳ lạ thay, ngay khoảnh khắc ấy, mình không còn đau đáu giấc mơ đó nữa. Mình chợt hiểu, từ đầu năm, chính sự nôn nóng “phải có chồng”, “phải hoàn thành một hình ảnh nào đó”, đã mở cửa cho mình bước vào một mối quan hệ vội vã và đầy đau đớn. Nhưng mối quan hệ ấy, dù khốc liệt, đã bóc trần rất sạch những phức cảm tâm lý về nỗi sợ thiếu thốn tình yêu thương trong mình. Thứ mà nếu không bị phơi bày, có lẽ mình vẫn sẽ tiếp tục đi tìm lời giải ở bên ngoài. May mắn cho mình, trong khi theo đuổi giấc mơ ấy, mình đã đủ can đảm dấn sâu đến vậy, đau đến tận cùng, và được cứu rỗi bằng nhiều ngày cô đơn khủng khiếp trong không gian tối mịt mù tại Thiền thất bé xíu trong khoá thiền 30 ngày.
Nhìn lại, mình hiểu rằng cơn đau không chấm dứt vì mình có được ai, mà vì mình không còn cần ai để hoàn chỉnh chính mình nữa. Khi mình bắt đầu tin rằng mình là một lựa chọn tốt của riêng mình, khi mình biết rõ giá trị mình mang vào một mối quan hệ, khi mình không còn phó mặc phần chữa lành và hoàn thiện đời mình cho một người khác, sự trọn vẹn quay về rất lặng.
Tiến trình chữa lành không xảy ra trong một lần dứt khoát, mà theo từng lớp, từng lớp, cho đến khi chạm vào lõi sâu nhất của nhu cầu an toàn và gắn bó. Và từ nơi ấy, nếu có tình yêu bước tới, nó sẽ không phải là thứ kéo mình ra khỏi chính mình, mà là thứ có thể đứng cạnh: rõ ràng, bình an, không thao túng, không khiến mình phải nhoè đi để được ở lại. 🌷
