Mẹ và con gái
Từ ngày mình biết bản thân là một khối phức tạp bởi nhu cầu quan tâm đa chiều và con đường mình chọn đi không giống số đông, mình dần cảm thông với việc những người yêu thương mình chưa chắc có thể hiểu được mình. Vì nếu bạn đi con đường giống số đông, sẽ luôn có số đông lên tiếng hộ bạn. Nhưng nếu đi con đường quá lạ so với khả năng xử lý thông tin não bộ của những người chưa từng biết đến con đường này, buộc bạn phải thiết kế phần mềm xử lý rồi tìm cách cài vào não bộ những ai muốn hiểu được :v
Điều khổ sở là mình vẫn có nhu cầu được hiểu bởi những người mình yêu quý. Vậy nên mình quyết tâm, bằng đủ thứ cách mà bày tỏ thông điệp một cách rõ ràng, minh bạch như kiểu “hướng dẫn sử dụng Lanvy”. Mình cố gắng và kiên nhẫn giao tiếp với họ bằng nhiều cách thức hơn. Mỗi khi cách này thất bại, mình lại núp vào hang để tìm kiếm các cách thức khác khả dĩ, và lại cho phép bản thân thử lại lần nữa.
Điều này có ý nghĩa gì? Mình vốn chịu ảnh hưởng bởi xung quanh trong hầu hết mọi chiều kích. Bạn cứ hình dung con cá nhỏ cứ phải nương theo dòng chảy của biển cả. Nên mình thường tận dụng sự ủng hộ của nhóm tập thể mình thuộc về. Gần nhất sẽ là ba mẹ và hai đứa em ruột. Xa hơn tí là nhóm bạn thân, đệ tử ruột, sư phụ, thầy cô giáo và đồng môn… Nhiều người không phải là “cá” thì không hiểu được lối nương dựa này đâu, nhưng giờ sinh ra làm “cá” thì tận dụng dòng chảy của nước bạn ơi, sao mà bạn muốn mình làm khác đi được? Từ ngày chấp nhận thực tại này, mình dần giảm bớt phản kháng và chống đối ý muốn của người khác. Thay vào đó, mình cố gắng kiên nhẫn hơn để họ hiểu rõ ràng minh bạch các ý định của mình, để họ có thể quan tâm và tôn trọng mình đúng cách hơn.
Thế nên, mình cảm thấy phấn khởi và hạnh phúc mỗi khi biết rằng mình đã được hiểu đúng. Theo thời gian, mình dần có những mối quan hệ hiểu con đường mình chọn đi hơn để nâng đỡ và hỗ trợ mình. Dù thời gian đầu khá vất vả để trình bày, mô tả, kể chuyện, thậm chí tranh luận và đấu tranh để bảo vệ niềm tin vào con đường, nhưng khi đã bước được sang cột mốc thấu hiểu, chắc chắn mọi thứ sẽ rất suôn sẻ và ngọt ngào.
Hôm nay hai mẹ con dành thời gian đi spa và ăn trưa cùng nhau, và vẫn là những cuộc tranh luận miên man chưa có hồi kết. Mình hiểu sự khó khăn của mẹ trong việc đón nhận quan điểm của mình từ ngày học chiêm tinh và phát hiện ra các cấu trúc quan trọng nhất trong lá số của hai mẹ con trái ngược nhau rõ ràng. Và do vậy hai bên thiếu phần mềm xử lý thế giới quan của nhau thực sự. Có nhiều khổ sở trong quá trình tương tác và trưởng thành cùng nhau, nhưng hai mẹ con vẫn luôn lì lợm bám dính lấy nhau mà tìm cách nói năng, phản ứng, trao đổi, bộc lộ, bày tỏ… các nhu cầu và quan điểm cá nhân. Có một thế mạnh ở mẹ là tình yêu thương như biển cả không bao giờ vơi cạn, thế nên luôn sẵn lòng làm lại mỗi khi có gì đó sai sai phá hỏng những nỗ lực trước đó của hai bên. Một thế mạnh khác ở mình là tính trách nhiệm, với vai trò là người chị cả trong nhà và đã được ba mẹ đầu tư cho học hỏi mở mang hiểu biết kha khá, nay cần phải quay về hồi đáp bằng những gì mình đã được học. Chứ mình không nghĩ mình có động lực từ tình thương nhiều như mẹ. Nhưng thui có gì dùng nấy, miễn sao vẫn có làm gì đó để cuộc đời tương sáng hơn.
Hôm nay, với những quan sát của mẹ từ ngày mình còn nhỏ và cho đến nay, kết hợp với hiểu biết về cấu trúc lá số của bản thân, hai bên đi đến một vài kết luận về mình, tức là mình bổ sung cho hoàn thiện thêm quan sát của mẹ, đồng thời tận dụng năng lực quan sát sắc bén của mẹ để kiểm chứng lý thuyết của mình,
- Mình có nhiều ước muốn và mình cũng biết rõ bản thân có những ước muốn đó, nhưng thông thường mình không tự làm gì để đạt được những mong muốn đó, mà mình cần có người ủng hộ, chuẩn bị sẵn hoặc cần có môi trường nâng đỡ. Đó là lý do đôi khi mình nói rất nhiều về những ước muốn của mình, để tìm kiếm sự trợ giúp, ủng hộ và cả những cơ hội phù hợp từ xung quanh. Chứ không phải mình khoe khoang hay nói đạo lý rồi không chịu làm. Mà vì mình không đủ khả năng thực hiện nên đang kêu gọi “góp vốn/đầu tư” :v
- Mình không thể hiện quá lố những gì mình không có. Mình chân thật phô bày những trạng thái ở trong mình. Cười giòn tan lúc vui vẻ, khóc ầm ĩ lúc khủng hoảng. Trạng thái bình thường không vui không buồn thì vẻ mặt cũng tẻ nhạt chẳng có gì thú vị. Mình không có nhu cầu giữ mặt mũi vì mình có nhu cầu nhận diện trạng thái hiện tại của bản thân hơn. Sự che giấu khiến mình khó nhìn thấy được thực tại. Tại vì mẹ mình kiểu “tốt khoe xấu che” nên không xử lý nổi vì sao mình lại hồn nhiên vô tư bộc lộ mọi thứ ra như vậy. Mình quá kiệt sức để kiểm soát í, và cứ thế sụp đổ. Nếu thấy được điều gì là tệ hại, mình cần có hướng xử lý từ gốc rễ hơn là cắt tỉa ngọn ngành vì như thế sẽ lâu dài hơn.
- Mình phản chiếu khá rõ, hoặc có thể gọi là cộng hưởng khá mạnh mẽ những tương tác mà người khác dành cho mình. Ví dụ một ai đó đối xử với mình dịu dàng ngọt ngào, mình sẽ hồi đáp tương ứng. Một ai đó đối xử thô lỗ, mình sẽ khó mà giữ được mềm mại, mình sẽ cứng rắn và cộc cằn trở lại. Thế nên mình rất nhanh chóng rời bỏ một mối quan hệ mà đối phương hành xử tệ hại vì như thế mình cũng khó giữ được trạng thái mát mẻ, dễ thương, hài hoà trong chính mình. Lúc này thì dù quyền lợi vật chất đến đâu cũng khó mà giữ chân mình được.
- Mình giữ giới vì mình thấy lợi ích trực tiếp vào bản thân, không phải vì thầy này khuyên hay cô kia bảo. Từ nhỏ mình vốn đã là đứa không nghe lời ai, trừ khi mình thấy được nó thực sự hữu ích đối với mình. Mà nãy vui vui mẹ hỏi ủa vậy Bát quan trai giới là thêm 3 giới gì nữa. Trời ơi không ăn sau 12 giờ cho đến sáng hôm sau luôn á hả sao mà chịu nổi. Trời ơi làm đẹp là nhu cầu tự nhiên mà mắc gì con thấy tội lỗi? =))) nhưng rồi sau đó mình giải thích là nó kiểu như mẹ làm được toán cơ bản (giữ 5 giới cơ bản) tạm ổn rồi giờ con muốn thử thách bản thân làm toán nâng cao tí á. Mẹ kiểu à à thì ra con gái mình có lộ trình tiến lên chứ trông nó lù lù vậy cứ tưởng nó ngủ yên. Nhưng con làm chưa được đâu mẹ ơi =))) ước mơ thui.
Tóm lại, mình không “ngầu” như cách mà xã hội định nghĩa, nhưng rõ ràng mình rất vững vàng trong hình tượng “ngầu” mà mình đang theo đuổi. Thế nên giờ điều cần làm là cho mẹ thấy giá trị của con đường mà mình chọn đi, và tự nhiên mẹ đỡ lo lắng hẳn. Bỏ được nỗi lo toan thì tự nhiên cởi mở tâm thế mà có thể lắng nghe và thấu hiểu được thui.