vỡ vụn
6am nhắn tin cho một người anh
Em đã thức cả đêm để nghĩ về tình yêu của em. Em thậm chí muốn bản thân có thể yêu cả những điều xấu xa, tệ hại vì chúng cũng chỉ vận hành theo cách của chúng, mà thậm chí chẳng có phân rõ tốt xấu đúng sai. Giữa chúng có quá nhiều mảng xám.
Khổ đau của em thực sự đến từ việc em không thể chấp nhận lẽ thường, như em từng nói với anh hồi lâu rồi. Em thực sự không thể chấp nhận bản thân là một con người. Và những kì vọng em tự đặt ra cho mình chẳng khác gì một vị thánh. Và rồi em ghét bỏ bản thân vì đã không thể yêu được kẻ gây hại cho mình. Và em thậm chí thất vọng nhận ra bản thân đang có suy nghĩ rằng họ đang gây hại cho em, thay vì hiểu rằng giới hạn năng lực của họ chỉ đến chừng đó, rằng ai cũng đã rất cố gắng rồi.
Em luôn nghĩ rằng bản thân thật tồi tệ khi đã không cẩn trọng mà khiến ai đó gây cho em những tổn thương vượt ngưỡng kiểm soát. Mà thực sự cái ngưỡng của em cũng chỉ thấp tè. Em thậm chí không thèm nghĩ rằng bản thân thật sự cũng cố gắng rất nhiều rồi. Em chỉ thấy mình tệ hại và mọi lời chỉ trích thế giới chĩa ngược vào mình.
Em có quá nhiều ước ao trong đời. Một trong số đó là bản thân trở nên bao la vĩ đại như một vị thánh. Mà con đường thì lại mịt mù. Đôi khi các vì sao chỉ lối cho em, nhưng nó là lối đi từ quá khứ. Anh biết đó, những ngôi sao mình thấy trên bầu trời vào lúc này, nó chỉ là hình ảnh quá khứ của ngôi sao đó. Và em thậm chí không thể thức thời khi não em chỉ có thể hậu nghiệm mà không thể tiên đoán bất kì điều gì. Giờ thì anh hiểu vì sao em thích nhìn lên bầu trời sao, thật hoài niệm.
Em chưa từng hối hận điều gì, nhưng em thường xuyên day dứt về những chuyện cũ mà em chưa thể hiểu thấu đáo. Em cứ lật đi lật lại như con bò ợ lên nhai lại. Nhưng con bò nó còn có nguyên tắc của nó, nó ợ đâu hình như 3 lần thì phải? Dù sao thì, chẳng có nguyên tắc nào cho em, để em sống như một con người bình thường, hay trở thành một vị thánh. Giữa hai trạng thái đó là sự day dứt miên man, nhập nhoạng sáng tối.
Em ước mình trơ như đá, nhưng em còn chút lương tri.
Em đã từng khóc như buổi chiều nay nhiều lần. Nhưng rồi em lại cho phép bản thân hồn nhiên và yêu đời trở lại. Và em sẽ lại khóc, lại cười, lại ghét bỏ bản thân, lại yêu chính mình và sống thực sự với những gì đang diễn ra. Thay vì kiềm nén, vờ vịt, gượng ép, sợ hãi, rào trước, co cụm, che giấu, phòng thủ,… em nguyện mình như căn phòng trống có cửa mà không có cánh, gió cứ vào và ra như chốn không người. Và bầu trời vẫn chỉ là bầu trời, các đám mây đến rồi đi che mù mịt rồi lại tản ra trong veo. Tối hôm nay bầu trời như có ai mắc một miếng voan mỏng ngang qua. Chiếc trăng tròn sáng mờ ảo dịu dàng mềm mại.
Có lẽ điều em sợ nhất không phải là đói kém, nghèo hèn, bệnh tật. Em sợ nhất là mất đi sự nhạy cảm này. Em sợ mình không thể hồn nhiên, vô tư, ban sơ, thuần khiết. Em sợ tâm trí vướng đầy những định kiến rào chắn em giữa sự cô đơn, chỉ vì em sợ bị tổn thương. Em cảm thấy vui mừng vì mình sẵn sàng tổn thương, để cuộc sống đổ ập vào mình, vỡ tan để ánh sáng ngập tràn..