lẽ thường
Toàn bộ bi kịch trong đời mình đều đến từ cách mình kì vọng thiếu thực tế vào những tình huống rất lẽ thường. Đó là chưa kể các rắc rối phiền toái nho nhỏ cũng đến từ đó nốt.
Hy vọng làm mờ khả năng quan sát.
Cách duy nhất để gia tăng năng lực sống cùng người khác là buông bỏ các kì vọng, cùng lúc đó tăng trưởng tình thương. Chắc chắn hai điều này đi cùng nhau, và tâm trí sẽ biến đổi khá nhiều, đủ để mình cảm thấy bình yên và hạnh phúc hơn, dù thế giới vẫn như cũ. Dĩ nhiên nó sẽ không như cũ khi mình dùng một tâm thế mới để đối diện với nó. Nhưng ý mình ở đây là lẽ thường vẫn là vậy thôi.
Đau khổ sẽ gia tăng nếu mình không chịu trách nhiệm cho cảm xúc của bản thân, và cho rằng mình là nạn nhân của mọi điều bất ưng ý trong đời. Mà suy cho cùng, không ưng ý chẳng qua là do đã có sẵn kì vọng.
Nếu thực sự thương ai đó, mình sẽ nhìn thấy họ, chứ không phải những kì ảo trong tâm trí mình. Đó là lý do tình yêu thực sự không mang đến đau khổ, nó là bình an.