Quả của Nguyệt thực Kế đô Bò Cạp
Tối qua mình có giấc mơ rất dễ thương và rõ ràng, nhưng mình chẳng hiểu thông điệp gì cả ?
Đầu tiên thì dì Út gọi điện bảo mình chạy qua sở thú chơi với dì, vì trong giấc mơ thì dì làm việc ở sở thú. Dì có trách nhiệm chăm sóc một bầy red panda ?? ảo cực, chắc vì ban ngày tơ tưởng đám red panda này quá, nên tối nằm mơ. Bọn red panda này rất rất tăng động, chúng nó leo trèo không ngừng, tình hình rất lộn xộn, nhưng dì có thể quản lý tốt, và mọi thứ đều trong khả năng của dì.
Ngoài đời thật thì dì út cũng hay rủ mình qua nhà chơi với dì. Nhà dì là một nơi cực kì vui và nhiều thứ thú zị. Dì có đứa con gái út tên Búp, và có con chó bông, hai đứa nó hiếu động hệt con red panda vậy ?? nhưng quan trọng là trông dì luôn có thể làm chủ mọi tình huống.
Sau đó bỗng dưng trời tối sầm như sắp mưa, dì bảo thôi con về đi. Trong mơ mình vẫn đi chiếc lead đỏ xinh đẹp của mình =))) đi một đoạn thì mưa tầm tã, không thấy rõ đường đi. Nhưng cũng giống như ngoài đời thật, mình có một chiếc áo mưa dày dặn rất xịn, nên mình cảm thấy vững vàng khi chạy trong mưa to như thế. Mỗi tội lạc đường =)) ngoài đời mình ít khi lạc đường kiểu như trong giấc mơ.
Mình cứ chạy hoài đến lúc trời tạnh mưa và lại ửng sáng. Thì đã đến một nơi xa lạ, xung quanh ngập úng và mọi người cứ ngập ngụa giữa vũng lầy như thế. Riêng mình với cái xe cứ ung dung ở vùng khô ráo kiểu gì, vẫn cứ chạy bình thường. Mình thử dừng xe xem có thể giúp được ai không, mọi người không thèm quan tâm sự hiện diện của mình, như thể mình vô hình, họ vẫn cứ cuống cuồng giữa sự khó khăn của họ. Mình không thấy bất lực, dù là chẳng thể giúp được gì cho họ. Mình cứ đứng đấy, đơn giản sự hiện diện của mình ở đấy, mình nghĩ là nếu ai cần thì mình mới có thể giúp được, chứ họ không đưa tay thì làm sao mình kéo.
Rồi sau đó mình về tới nhà theo kiểu bí ẩn nào đó khum nhớ ? thấy con mèo chạy ra đón mình như ngoài đời thật mỗi khi mình đi đâu về. Trông nó nhạt toẹt vì so với con red panda thì màu lông của nó quá đơn giản. Nhưng nó cho mình cảm giác thoải mái, không thấy lo lắng khi đứng giữa bầy panda ??
Câu chuyện chỉ zạy thui á ?
Sau khi post status này lên FB, mình được sư phụ comment cho gợi ý: “là trái tim em báo bình yên đó” khiến mình diễn giải được những gì đã diễn ra thông qua thước phim ngắn của giấc mơ này.
Năm 2013, la hầu Bò Cạp, mình bước ra khỏi nhà với nhiều sự lo lắng và bảo bọc của mẹ. Mình không thích thế, dù thật sự là thoải mái vô cùng, nhưng mình thấy chán lắm (h12 Kim Ngưu thì lúc thoải mái chỉ có mình với mình, cô đơn lắm ý), mình muốn trải nghiệm thêm nhiều thứ thú vị ẩn tàng bên dưới nhiều hình thái khác nhau của cuộc đời. Mình bắt đầu gieo ý niệm về năng lực chịu khổ, dù đó chỉ là vô tình, cái mà neptune Ma Kết h8 vẽ ra ảo mộng đấy là một cái danh xưng hay vị trí quan trọng trong lòng ai đó, nhưng thực tế chính là dụ dỗ mình ngụp lặn trong một cuộc bể dâu. Nguyệt thực la hầu năm đấy tick một dấu vào ước nguyệt của mình, kể từ đấy, đời mình trở nên sóng gió, trắc trở. Nhiều bối cảnh đẩy đưa mình vào lựa chọn phải nghĩ cho người khác, sống vì người khác, đến nỗi bỏ quên chính mình, và tạm quên đi ranh giới an toàn vững chãi của bản thân. Mình nhiều lần tự đẩy bản thân vào những tình huống nguy hiểm. Dòng chảy cuộc đời xô lệch khiến mình bị đứt đi điểm neo, mất khi sự tự tại, quên đi mình là ai và mình sinh ra cuộc đời này với mục đích gì.
Chính trải nghiệm đó là một cú hích mạnh để đạp mình rơi ra khỏi vùng an toàn quá vững chắc đã được gia cố suốt nhiều kiếp sống và suốt 18 năm đầu đời trong sự bảo bọc của cha mẹ (moon kế Kim Ngưu ngay nóc h12). Đọc Thuý Kiều có chút đồng cảm với thân phận bèo dạt mây trôi và thường xuyên có những quyết định ngu ngốc vì không đoán định ác ý của con người và không chịu tự quyết định cuộc đời mình, mà cứ nương nhờ số phận vào tay kẻ khác ??
Đối với cá nhân mình, con Red Panda là một con vật phù phiếm. Vì để được gặp nó, mình phải đi ra khỏi VN để đến nơi sinh sống của nó. Red Panda dường như là một hình ảnh ẩn dụ cho những thứ vượt quá khả năng của mình, không thể sở hữu, mà nếu sở hữu thì cũng không đủ năng lực quản lý (vì chúng hỗn loạn). Dì út của mình có một ngôi nhà to, đẹp, đầy đủ tiện nghi. Đối với mình, nó cũng phù phiếm không kém gì con Red Panda, nó ở ngoài khả năng tạo dựng của mình, và mình cũng không đủ sức quản lý. Giấc mơ bắt đầu từ hai bối cảnh mà mình mơ ước sở hữu: con Red Panda và nơi mà dì út sống, là thông điệp gợi nhắc về lòng tham đã đẩy mình đi xa đến đâu. Mình đã “vui chơi mà quên lối về” một thời gian khá dài.
Nhưng rồi trời tối sầm, như muốn mưa. Cảnh báo về những nguy hiểm chưa biết trước sẽ xảy đến, cùng lời nhắc nhở của dì hãy về nhà đi, đừng nấn ná thêm nguy hiểm. “Hãy về nhà” là câu nói của những bậc giác ngộ khi muốn nhắc nhở học trò của mình quay về với bản thân, hiểu mình và nương tựa vào chính mình, chứ không gá nhờ cuộc đời mình vào tay ai khác.
Không phải tự nhiên mà tầm 2014, mình tìm đến sư phụ, như một chiếc bản đồ dành cho mình, để mình ý thức về sự thiếu độc lập của bản thân, và củng cố lại nội lực, từ đó vượt qua màn game này.
Hình ảnh mình vững vàng từng chạy xe trong đêm mưa bão nhờ chiếc xe Lead và chiếc áo mưa che chắn gợi ý về sức khoẻ, những kĩ năng và phương pháp tư duy mình tích luỹ và chuẩn bị cho giai đoạn khó khăn này. Đồng thời, chiếc xe và áo mưa trong đời sống thực tế cũng là gợi ý của mẹ, mẹ mình có tầm nhìn xa, luôn nhắc nhở mình chuẩn bị cho những giai đoạn khó khăn kiểu thế này. Và trong giấc mơ, nhờ hai vật dụng này cùng kĩ năng lái xe chắc tay, mà mình an toàn đi qua cơn bão.
Một lời khó kể hết giai đoạn khó khăn mà cơn bão đã ẩn dụ cho mình. Nhiều sự cố xảy ra khiến mình mất trắng đúng cả nghĩa đen lẫn bóng. Thứ duy nhất còn lại là kĩ năng, những mối quan hệ tốt đẹp và đặc biệt là sức khoẻ cùng ý chí. Những thứ tự thân này đã giúp mình vượt qua giai đoạn cực kì tồi tệ này. Trong số những mối quan hệ tốt đẹp ấy, không thể bỏ qua gia đình. Dù cách mỗi bên tương tác không thực sự dễ chịu từ đầu, nhưng chúng có thể được ví von như là “chiếc xe máy”, mình sẽ cần phải học cách kết nối để chiếc xe vận hành thoải mái hơn.
Sau cơn mưa trời lại sáng, lúc ấy tầm nhìn đã rõ hơn, thì mình nhìn thấy mình đi xa hơn mình nghĩ. Mình chỉ đơn giản là tìm cách vượt qua giai đoạn khó khăn ấy, nhưng các lựa chọn và quyết định của mình đã đưa mình đi tới những vùng đất mới, kì lạ và thú vị. Nhưng lúc này mình chỉ đơn giản là ngắm nhìn, không có ý can thiệp và tương tác. Sự hiện diện lúc đó của mình tự nhiên như cái cây cọng cỏ, không có ý chen ngang đời ai, do vậy mà vô hình trong mắt mọi người. Chẳng ai biết mình là ai, mình có khả năng gì, nhưng mình không thấy đó là vấn đề nữa, mình ung dung với sự mờ nhạt này.
Cách đây 10 năm, mình không ung dung được như thế, mình cứ phải gào rống lên để được chú ý. Nhưng sau một quãng đường dài như thế, mình đã quay về với chính mình, chấp nhận đời sống của bản thân, và hài lòng với những gì được cuộc đời chuẩn bị cho, bao gồm cả gia đình và những di sản và tài sản thừa kế cần phải có trách nhiệm sở hữu và quản lý. Vì một diễn viên muốn đóng tròn vai, bước đầu vẫn là cần chấp nhận vai trò, nguồn lực và đất diễn của mình, không loại trừ chiếc thân thể với những giới hạn như một cách nhắc nhớ ý nghĩa cuộc đời.
Năm 2013, la hầu Bò Cạp mẹ mua cho căn nhà, cho mình đứng tên để đầu tư nhưng mình trả lại vì có nhiều sự kiện không vui xảy ra. Năm 2022, kế đô Bò Cạp, nếu mình không đứng tên căn nhà mẹ mua cho, gia đình sẽ xảy ra một vài biến cố. Vậy là mình đồng ý đứng tên. Tuy người bán nhà là người khác, người làm giấy tờ cũng không phải người năm xưa, nhưng mọi người hẹn nhau ở phòng công chứng hồi 2013 mình đã vào làm giấy tờ nhà đất. Thế có ảo không chứ ? SG có bao nhiêu văn phòng công chứng, lại chọn nơi này, như để gợi ý bài học cũ.
Sư phụ chốt lại giúp mình một lời “Cái gì là việc của mình thì giãy ra không được”. Đấy chính là tinh thần của nguyệt thực kế đô của mình lúc này. Hồi đêm trăng tròn Bò Cạp, mình đã tổ chức workshop cùng mọi người thực hiện vài nghi thức nho nhỏ khai phóng tinh thần. Và mình đã có chia sẻ sau đó:
“Đêm trăng Bò Cạp tối qua, sau những nghi thức thực hành cùng mọi người trong circle, mình đã giải phóng được một cục tắc nghẽn to tướng. Mình khóc thét lên, nước mắt nước mũi giàn giụa như kiểu phóng tác cho bằng hết những bế tắc lâu ngày. Nhiều đêm trước đó mình đã trằn trọc khó ngủ, nhiều tắc nghẽn giãy giụa muốn được buông lỏng và trút xả như đám mây tích đầy ứ nước chỉ muốn đổ ào cơn mưa.. Mình khóc mệt lử người, nhưng tinh thần thì nhẹ nhõm. Sáng ngủ dậy mọi vật tươi mới như sau cơn mưa trời lại sáng. Mình cảm nhận sự nhẹ nhõm và thư thái. Cảm thấy những lo lắng đã được chuyển hoá thành động lực bước tiếp những bước vững vàng hơn.”