Truyện ngắn 5
Vừa xong một cơn mưa rào. Cơn mưa thật nhanh nhưng đã kịp khiến mọi vật trở nên ướt át. Nắng dần ửng lên soi rọi vào những giọt mưa chưa kịp vỡ, tạo nên một khung cảnh lấp loáng nhiều tia sáng đan cài trông như cảnh ảo mộng. Nếu nhìn quá lâu vào khung cảnh đó, tôi sẽ không thể chịu nổi mà quay mặt đi. Đẹp thì đẹp thật, nhưng nó mang cảm giác mơ hồ đến say sẩm. Mặc kệ ngoài trời đang có diễn biến thế nào, con mèo vẫn cuộn tròn trong chiếc rổ cạnh cửa sổ. Đầu nó ngoẹo sang một bên, xung quanh là lớp lông dày phủ kín và che chắn vừa vặn phần viền rổ. Nom như một cuộn bông ai đấy cột gọn gàng ở phần tâm vòng tròn, để phần ngoài bung xoè như những cánh hoa bồ công anh đang cắm vào giữa trung tâm nhuỵ. Bộ lông trắng muốt của nó đang phản quang khiến tôi có cảm tưởng cả người nó đang phát sáng. Tôi nghĩ đến mặt trăng cũng phản chiếu lại ánh sáng của mặt trời, nhưng ánh sáng mặt trăng dịu dàng hơn rất nhiều. Bộ lông con mèo chói chang quá, tôi chỉ muốn hất nó ra khỏi cái bậu cửa sổ để mặt trời thôi không chiếu ánh sáng vào bộ lông trắng muốt đấy.
Nghĩ đến sự dịu dàng khiến tôi nhớ đến anh.
Tôi đã từng ở cạnh quá nhiều ngôi sao to, vì tôi nghĩ rằng thế giới rực rỡ của tôi cần được cộng hưởng với những nhân tố chói sáng không kém, để loài người bé nhỏ giản dị ngoài kia phải ngước nhìn, trầm trồ và tán thưởng: họ chạy theo tôi, xoay quanh tôi và nhận lấy nguồn năng lượng quyền năng mà tôi tuỳ tiện vung vẫy. Tôi từng nghĩ mình sáng suốt và tài giỏi hơn bất kì ai xung quanh, nhưng mãi về sau tôi mới nhận ra dẫu đứng giữa bao nhiêu ánh sáng rực rỡ, tâm trí tôi vẫn là một khối dày đặc, nặng nề, chắc nịch toàn những định kiến và lý thuyết, do vậy mà bên ngoài rực sáng bao nhiêu thì trong tôi u ám, bế tắc bấy nhiêu.
Anh không rực sáng và không cộng hưởng thêm vào cái sự nóng bức trong tôi. Anh mát lành, trong vắt như bầu trời sau cơn mưa mùa hạ. Ngày tôi biết đến anh là ngày mà tôi nhận ra mình đang rơi vào đỉnh điểm của sự xoay vần trong ham mê quyền lực, tài sản và rất nhiều ý niệm cứng ngắt. Tôi nhìn thấy ở anh sự mềm mại và uyển chuyển, tính nhún nhường và trạng thái sẵn sàng uốn mình theo sự khấp khuỷu của đời sống. Nhưng tôi bỏ qua anh, vì trông anh tầm thường quá, tôi vẫn cố chấp bám lấy những phù phiếm, hào nhoáng mà không nhận thấy niềm đau nỗi khổ trong chính mình ngày một gia tăng.
Một ngày nọ, tôi lại nhìn thấy anh trong một khung cảnh khác, xung quanh rừng núi mát mẻ xanh rì, tiếng chim hót ríu rít cùng với tiếng xào xạc êm dịu của cỏ cây. Anh bỗng phát sáng, ánh sáng như mặt trăng đêm rằm, trong vắt, soi rọi mọi vật dưới trần gian này nhưng không hề gay gắt. Thứ ánh sáng này thật lạ, tôi chưa từng nhận thấy dù có lẽ xung quanh tôi hẳn đã từng hiện diện, tôi mê mẩn nhìn ngắm anh, nhìn ngắm cách anh tận hưởng giữa khung cảnh vốn là nơi anh thuộc về. Mọi thứ thật mơ hồ và giống như là ảo giác. Mãi về sau tôi vẫn không thể tin nó là một thực tại, tôi cứ nhớ về nó như một giấc mơ êm ả trượt qua những đêm mùa hạ nóng điên người.
Tôi và anh đi dạo một vòng bờ hồ giữa thời tiết lạnh cóng và giá buốt. Bầu không khí ẩm ướt và oi nồng, không có sự mát mẻ thoáng đãng. Thật nhiều những lời nói không đầu không đuôi rơi rụng giữa quãng đường trơn trượt. Tôi vẫn toả sáng theo cách mà tôi vẫn thường làm, tôi tỏ ra mình rất ổn, rất sáng suốt và thông thái. Tôi bày tỏ sự quan tâm anh, quan tâm về thế giới u sầu anh đang cất giữ. Anh đau đớn bảo anh không biết rồi ngày mai sẽ ra sao, anh cần phải làm gì tiếp theo. Tôi ngạc nhiên thấy trong mình loáng thoáng mơ hồ tiếng cầu cứu yếu ớt vang vọng. Ban đầu tôi đoán là mình nghe thấy tiếng cầu cứu của anh, hoá ra là vì tôi đã nhìn thấy một người có thể giúp mình, nên tâm thức tôi đã kêu cứu. Nó run rẩy yếu ớt vì nó đã bị tôi đè ép, che giấu, chôn vùi quá lâu. Rõ ràng là tôi cư xử với một phần trong tôi chẳng ra gì cả, tôi chối bỏ phần tối ấy, để tôi có được thứ ánh sáng không tì vết một cách giả tạo.
***
Anh ôm tôi trong lòng và nói rằng anh nhận ra người mà anh muốn chở che là tôi.
– Sao vậy?
– Vì trông em yếu đuối và…
Tôi không nhớ lắm phần sau anh nói những gì tiếp theo, tôi chỉ nhớ rõ cảm giác cuộn tròn trong lòng anh như cách mà con mèo cuộn tròn trong chiếc rổ, dụi đầu vào bờ vai rắn chắc của anh, và cảm thấy sự vững chãi mà mình có thể trông cậy. Anh nhìn thấy phần yếu ớt trong tôi, dù cho cả thế giới chỉ trông thấy ánh sáng và sự toả sáng tuyệt vời mà tôi thể hiện. Chẳng ai được phép thấy khiếm khuyết nào của tôi, vì nhìn tôi là đã thấy chói chang, khó mà nhìn lâu hơn để moi móc ra một yếu kém nào được. Tôi lo sợ nếu một ngày mình không còn toả nắng, mọi người sẽ chán tôi và rời đi, tôi sẽ quay lại đứa trẻ cô độc và lẻ loi của kí ức nhiều năm về trước.
Nhưng anh thì không khiến tôi có cảm giác bất an đó. Ở cạnh anh, tôi được phép “tắt nắng”, tôi lười nhác rúc đầu vào ngực anh, và trở nên nhạt nhoà như thể tôi chưa từng bừng bừng phát sáng. Anh bảo tôi duyên dáng và dịu dàng, có lẽ đằng sau ánh sáng gay gắt đấy thì vẫn là tôi, mềm mại và nhiều cảm thông. Ánh sáng chỉ là một hình thức xây dựng bức tường vây quanh để bảo vệ cái tôi yếu ớt đó. Anh kích hoạt trong tôi mong ước mãnh liệt về một tâm thức giàu lòng bao dung và can đảm dấn thân. Nếu sự cảm thông là một hình thức bé mọn và yếu ớt nhất của tấm lòng từ bi vĩ đại, thì học cách củng cố tính can đảm sẽ giúp tôi thoát khỏi cách thức xây dựng bức tường ánh sáng kia, để tôi gần gũi với người khác hơn, và rồi tự nhiên sẽ đi vào lòng họ mà không cần quá nỗ lực và khổ sở khi toả sáng không theo cách của mình.
***
Tôi bảo tôi yêu anh, anh im lặng. Bàn tay tôi mân mê từng đường nét trên khuôn mặt anh, tôi thích đôi môi gợi cảm của anh, thích chiếc cằm có râu lún phún, thích chiếc mũi thon gọn và đôi mắt như mơ màng của anh. Nhắm mắt lại tôi vẫn có thể hình dung đầy đủ gương mặt anh trên từng milimet, như thể tôi đã làm quen với nó từ rất lâu rồi vậy. Tôi nhận ra nó là anh, mà nó cũng là tôi, tôi nhìn thấy mối liên kết giữa đôi tay tôi với khuôn mặt của anh.
Nếu có thể lựa chọn thứ tự, tôi dứt khoát đảo anh lên đầu, người đầu tiên mà tôi muốn ở cạnh. Tôi không rõ tôi có hối tiếc gì trong quá khứ chăng, nhưng tôi ước chi mình được anh trao cho nụ hôn đầu ở bờ biển năm nào, thay cho chiếc hôn vụng về khổ sở. Tôi nghĩ mình có thể hôn anh cả ngày mà tâm trí không cần phải nghĩ đến việc làm gì khác. Đôi môi anh thật mềm mại, dịu dàng như cách mà anh luôn đối xử với tôi vậy. Nó nhẹ nhàng hé mở và thì thầm những câu chữ ngọt ngào, êm dịu. Liệu có thể nào anh đừng đối xử với tôi như thế được không? Anh khiến tôi cảm thấy thế giới nên dừng lại, không nên hối hả điên cuồng bay nhảy theo mọi kiểu vô trật tự, vô tổ chức như trước đây nữa. Anh khiến tôi phát điên khi nhận ra rằng toàn bộ những kí ức đẹp đẽ này chỉ là ảo ảnh, rồi nó sẽ tan biến và nhoè nhoẹt theo thời gian. Rồi anh sẽ ra đi như bất kì ai khác đã từng bên cạnh tôi.
***
Tôi nghĩ nhiều về việc nên trả anh lại đúng vị trí của anh, bên cạnh cô bạn gái xinh xắn và tĩnh lặng. Tôi quá ồn ào và nóng nực. Đối với thế giới bình yên của anh, có vẻ tôi sẽ mang đến nhiều đe doạ. Trong những buổi học, tôi lặng lẽ ngắm nhìn anh ngồi cạnh cô bạn ấy, trông hai người thật bắt mắt và hài hoà. Ánh nắng chiếu xuyên từ ô cửa sổ phía sau lưng cặp đôi xinh xắn tạo nên một viễn mộng không thực, một khung ảnh tuyệt đối tĩnh lặng không nên có ai đến quấy rầy. Tôi lúc ấy quên cả toả sáng, chỉ muốn thu mình thật sâu để mãi mãi ẩn mình ngắm nghía vầng sáng êm dịu trước mắt. Nếu tôi là người đến trước, cảm tưởng nghìn năm sau vẫn không phù hợp với vị trí này. Tôi tin nhân duyên là có thật, họ dường như sinh ra để dành cho nhau.
Tôi đã khổ sở rất nhiều với suy nghĩ này, đã mất nhiều đêm tự dày vò và tổn thương bản thân, với suy nghĩ là vì sao mình lại thảm hại đến mức chọn vị trí của kẻ thứ ba như vậy, không dứt ra được. Thảm hại đến mức tôi chừa sẵn những khoảng thời gian trống để đợi anh cho cái hẹn, sau khi anh đã có thể đảm bảo rằng bạn gái anh sẽ không hẹn vào giờ đó…
– Anh ạ, khó khăn lắm em mới cai nghiện đồ ngọt, chưa thành công lắm mà nay lại sắp nghiện sự ngọt ngào của anh rồi. Làm sao để em có thể cai nghiện anh đây?
– Anh cũng không biết phải làm gì nữa.
Anh không biết làm gì với mối quan hệ này, hay là mối quan hệ với cô bạn gái của anh? À không, tôi nghĩ hơi xa rồi, có lẽ anh chỉ muốn nói là anh không biết nên làm gì để giúp tôi cai nghiện đồ ngọt.
***
– Này anh đừng có ý định chia tay bạn gái đấy nhé, anh sẽ khổ sở đấy. Em không thuộc về ai đâu, em không có ý định ở cạnh ai trong lúc này. Mà anh thì cần có cảm giác một ai đó thuộc về anh, chỉ riêng anh thôi. Em thì không thể cho anh được loại cảm giác đấy.
Tôi biết lòng anh trăm ngàn mối tơ ren. Anh chia sẻ với tôi những mâu thuẫn, khó khăn trong mối quan hệ hiện tại. Tôi lắng nghe, gợi ý cho anh các giải pháp có thể để khiến mối quan hệ ổn thỏa hơn. Tôi thật lòng muốn anh ổn thỏa, tôi không muốn anh rời khỏi mối quan hệ với cô bạn ấy trong khi lòng anh vẫn ghim lấy những bực bội, nặng nề; vì có thể anh sẽ không bao giờ gặp lại cô ấy nữa, nhưng tâm trí anh vẫn trĩu nặng bởi bóng hình của cô ấy ẩn chứa dưới những ký ức không vui vẻ chẳng biết làm sao tháo dỡ. Tôi biết sẽ không khó để cướp lấy anh từ một mối quan hệ đang có kết nối vô cùng lỏng lẻo kia, nhưng tôi không làm thế. Nếu anh rời bỏ cô bạn kia vì những khó khăn giữa hai bên chưa thể giải quyết ổn thỏa, thì tôi nghĩ rằng anh chẳng có tí bản lĩnh nào.
***
Những lúc ôm anh sau khi làm tình, trong đầu tôi tưởng tượng đến hình ảnh anh và cô bạn ấy làm những gì cho nhau. Tôi hình dung cách mà anh đặt tay ve vuốt cô ấy như cách mà anh đã làm với tôi, cách mà đôi môi anh mơn trớn đôi môi căng mọng xinh xắn của cô bạn ấy, tôi bỗng nhận ra tôi và cô gái ấy thật giống nhau. Tôi có cảm tưởng mình đang hoá thân thành cô ấy khi nép người vào anh. Kì lạ là tôi cảm giác như giữa tôi và cô ấy có một mối dây liên kết chưa rõ ràng nhưng thật da diết. Tôi quay sang anh
– Anh và cô ấy quan hệ có giống với em không?
Anh có vẻ bối rối, nụ cười thật đáng yêu như thể gom góp tất cả mọi sự ngây thơ, vô tội nhất trên đời vậy
– Thật ra thì không…
Tiếng anh nhẹ dần và tan vào không khí, đôi tai tôi dần rơi vào hư vô, không một tiếng động nào được thu nhận hay phản hồi trở lại. Khi anh rời đi, tôi ngồi ngay ngắn vào bàn học, bật chiếc đèn vàng ấm áp, viết một dòng nhẹ tênh vào nhật ký
“Anh ạ, em nghĩ là cô bạn kia cũng thích được anh ôm lấy và lắng nghe những thở than như cách mà anh đã trao tặng em vậy, thật bình yên.”
***
– Giữa anh và em có nhiều điểm kết nối hơn là anh và cô ấy.
Tôi lặng thinh nhìn ngắm anh loay hoay tìm câu trả lời khi tôi hỏi đến lý do anh dành thời gian cho tôi nhiều hơn cô bạn gái của anh. Tôi không có ý định bước vào vị trí của cô ấy, nhưng tôi không thể không thừa nhận giữa chúng tôi có quá nhiều kết nối sâu sắc, trong đó có tình dục. Cái hôm anh đề nghị chúng tôi nên thử làm điều gì đó thì tôi thật sự phấn khích và đi kèm rất nhiều lo lắng sợ hãi. Những trải nghiệm tình dục không mấy suôn sẻ trong quá khứ khiến tôi lựa chọn tốt nhất là dẹp luôn cái khía cạnh này và không quan tâm chúng nữa. Tâm trí tưởng rằng tôi không cần thật, nó đóng chặt những ham muốn tình dục của tôi, đóng luôn cả những kí ức khổ đau những ngày nhỏ bị lạm dụng. Tôi như một kẻ lãnh cảm khi đã ngủ với rất nhiều người nhưng chẳng thể tìm thấy tí ti động lòng nào, tôi thậm chí nghĩ rằng có lẽ mình là người vô tính – tức là không bao giờ có ham muốn tình dục kể cả với nam hay nữ. Mãi đến khi gặp anh, tôi nhận ra ham muốn của mình rất mãnh liệt và dữ dội, nó chực tuôn trào ra bất cứ lúc nào. Tôi tưởng tượng đến cảnh sẽ vồ lấy anh, nhai ngấu nghiến như thể nghìn năm rồi tôi bị xiềng xích trong chiếc ngục tù mang tên tâm trí sợ hãi.
Anh mang đến cho tôi cái nhìn mới về bản thân, một cái tôi của bản năng và dã thú trong lòng chưa bao giờ được thừa nhận. Chúng gào rú và giận dữ dưới nhiều lớp khoá cứng ngắt mà tôi đã cẩn thận gia cố theo thời gian. Anh mở từng lớp khoá một, đám thú ồ ạt xổng chuồng. Thú thật là tôi cực kì kinh hãi với sự dơ bẩn của bản thân. Sau vài lần làm tình, tôi khóc như một đứa trẻ đang sợ hãi những khoảnh khắc đen tối nhất. Tôi hồi tưởng và kể cho anh nghe từng chuyện một, về những lần tôi bị lạm dụng và sau đó là bị bắt câm lặng không được hé răng ra nói một lời với ai về chuyện này. Anh lặng lẽ ôm chặt tôi và gỡ nhẹ từng lọn tóc đang bết chặt vào gương mặt đẫm nước mắt. Tôi được chữa lành bởi nguồn năng lượng dịu dàng, mát lành này.
***
– Em nhận ra mình thích anh nên thích cả cô bạn gái của anh. Em nhìn thấy được anh thông qua lựa chọn của anh khi đối diện với cô ấy. Em nghĩ mình điên rồi.
Anh lặng lẽ nhìn tôi, đôi tay anh vẫn thường có thói quen ve vuốt nhẹ nhàng trên cánh tay tôi mỗi khi hai đứa ngồi gần nhau trò chuyện. Điều này thật khiêu khích, và cũng thật êm ái. Tôi thích thế. Tôi đắm chìm vào trạng thái mong đợi những điều thú vị hơn mà đôi tay mềm mại của anh có thể mang đến. Hai đứa có thể kéo dài tình trạng ấy đến khi tôi không thể chịu nổi nữa, bèn lao vào quấn lấy anh và hôn anh điên cuồng. Tôi có cảm giác mỗi lần như thế, giữa hai đứa dường như có sự cạnh tranh ngầm “nào ai sẽ chịu đựng lâu hơn”. Lần nào tôi cũng là người thua cuộc.
– Em có ổn không khi anh không đáp lời mỗi khi em nói yêu anh?
– Em chẳng thấy làm sao cả.
Đó là sự thật, tôi chẳng thấy có vấn đề gì cả. Hành động của anh cho tôi thấy rõ tình yêu của anh, và tôi tin vào cái thấy của mình.
***
Tôi vẫn toả sáng những lúc không có anh. Anh bảo nhìn trên mạng xã hội, em luôn chia sẻ những điều thật vui vẻ và tích cực. Nhưng ở ngoài em thật khác, lạnh và nghiêm.
– Vì mọi người cần em như thế.
Tôi nghĩ vậy, mọi người kì vọng vào tôi như thế. Hoặc ít nhất là bố mẹ tôi, họ luôn kì vọng vào một đứa con luôn thể hiện ra bên ngoài tình trạng ổn thỏa nhất của mình, để nhận được sự ngưỡng mộ và yêu thích. Tôi học được điều này từ bố mẹ, học được cả việc tự dồn nén nỗi đau vào lòng và không được phép cho ai khác nhận diện thấy. Đôi lần anh cũng tin vào những điều này, tôi thoáng có chút thất vọng. Nhưng sau nghĩ kĩ thấy thế cũng thật hay, anh sẽ yên tâm hơn là nghĩ rằng tôi vẫn còn ẩn tàng những vấn đề khổ sở nào đấy chưa được giải quyết rốt ráo.
Nhưng ai mà chẳng có những vấn đề mãi mãi không thể giải quyết rốt ráo? Nghĩ đến đây tôi bỗng cảm nhận được sự gắn kết sâu sắc với anh. Cả tôi và anh đều mơ hồ không biết nên làm gì với mối quan hệ không chính danh này.
***
Nhìn bầu trời nắng càng lúc gay gắt và chói chang, từng tia nắng chiếu thẳng đuột, sắc lẻm xuống mặt đường phẳng lì khiến tôi tức mắt. Tôi nheo mắt cố nhìn những mảng bóng hằn rõ xuống mặt đất như thể đang cố in dấu mình trên đấy. Tôi nhận ra mình cũng đang cố hắn khắc ghi hình bóng của tôi vào tim kẻ khác. Tôi chợt muốn nhắn hỏi anh một câu
– Thời hạn nào cho mối quan hệ này?
Và rồi tôi phì cười, tin nhắn chưa bao giờ được gửi đến anh. Tôi nhận ra mình có khả năng sao chép rất tốt, tôi sẽ học cách đối xử với bản thân theo cách mà anh đang đối xử với tôi vậy. Anh giúp tôi nhận ra thẳm sâu trong lòng tôi đang trông chờ và mong đợi điều gì. Tôi nghĩ anh không cần phải nói yêu tôi, cũng không cần phải cho tôi một danh xưng phù hợp với mối quan hệ say mê điên rồ này. Nếu có thể, anh chỉ cần ở cạnh tôi là đủ.
Một mối quan hệ chỉ cần kết nối với nhau là đủ, cái tên liệu có quan trọng gì?
Hay vì tôi điên rồi?