Buồn ơi, chào mi…

Categories:BLOG
Vy Lan

Đợt vừa rồi mình mơ 2 giấc mơ, dĩ nhiên trong 2 đêm khác nhau, giấc mơ nào cũng cho thấy sự mất mát.

Giấc mơ đầu tiên là mình đang ở trong một căn phòng, tất cả mọi chi tiết xung quanh đều không rõ ràng, trừ một việc là trong góc phòng có một đống thứ gì đó có vẻ là cần thiết với mình. Từ góc đấy bỗng dưng phát hỏa. Lửa dần lan ra. Trong giấc mơ thì mình không cảm nhận được sức nóng hay hơi khí ngạt, nhưng mình cảm nhận được bản thân đang khá bình tĩnh nhìn qua nhìn lại suy xét thật nhanh, rồi thu nhặt vài món gì đó mang ra ngoài. Không có sự sợ hãi, bỏ chạy, đau khổ như nhiều giấc mơ trước đó trong cảnh đe dọa nguy cấp đến tính mạng.

Đêm qua thì mình mơ thấy giấc mơ thứ hai. Mình và bạn bè ở chung một căn trọ, trong đấy có nhiều đồ đạc cần thiết, nhưng thứ giá trị nhất với mình là chiếc máy tính và điện thoại vì chúng giữ cho mình sợi dây kết nối với thế giới. Nhưng rồi cả đám không biết có việc chi gấp gáp đó, kéo nhau chạy ra ngoài, thì khi về lại phòng mới phát hiện là có trộm đột nhập, tất cả những gì có giá trị đều mất sạch sẽ – căn phòng trống rỗng. Dù không phải bị cháy, nhưng những gì quý giá với mình đều không còn nữa. Lần này, mình cười nhẹ rồi cầm chổi quét nhà, quét nốt những mảnh vụn vỡ còn sót lại.

Thật may, khi tỉnh dậy thì những gì mình yêu quý vẫn còn ở cạnh. Mình thở phào nhẹ nhõm rồi pha cốc trà, vừa uống vừa suy nghĩ về hai giấc mơ còn đọng lại. Đã được gần một năm kể từ khi mình phát nguyện thanh lọc tâm trí, cho nó tinh tuyền và năng suất hơn. Thật ra tâm mình không được dọn dẹp sạch sẽ như căn phòng trong giấc mơ, nó vẫn nhớp nhúa, bám dính và hỗn tạp. Một mặt, mình tự trách móc bản thân thật tồi tệ, một mặt hành vi vẫn tiếp tục bám chấp, vơ vào và giữ rịt, không dám buông những gì thừa thãi, không dám rời ra, không dám bước đi. Sự thiếu tinh tấn, thiếu tập trung, thiếu quyết tâm khiến mình bị giằng co và nghiêng ngả giữa quá nhiều cám dỗ, quá nhiều ý định và ham muốn phù phiếm.

Đôi khi mình may mắn nhận ra ý định của bản thân, dù nó nấp phía dưới cái lý tưởng cao đẹp mà ý thức phát loa thông báo với thế giới như là một minh chứng cho giá trị đạo đức mà bản thân tuân thủ. Tỉ dụ mình bảo rằng mình muốn kết nối với một ai đó chỉ đơn giản là vì mình chính là một mắc xích giữa mạng lưới xã hội – hàm ý mỗi người là một cá thể độc lập, cùng nhau tiến bộ và hỗ trợ lẫn nhau – điều này nhằm phụ trợ cho cái giá trị mang lại lợi lạc cho người khác mà mình đã lựa chọn vì nghe đã thấy cao đẹp rồi. Nhưng hóa ra ý định sâu thẳm trong lòng lại là mong muốn được dựa dẫm, bám dính, và giữ rịt lấy người đó – bằng chứng là khi họ chú ý ai khác, kết nối với ai khác thì ngay lập tức mình ghen tị/ghen tuông và có các hành vi lung tung để dành lấy sự chú ý của họ, lẩn quẩn trong cái vòng tròn đau khổ của việc không được sở hữu riêng mình họ thì sẽ đau khổ biết bao – nên từ đó bắt đầu cố gắng xây dựng quyền lực bằng cách ăn mặc xinh đẹp hơn, so sánh bản thân với kẻ khác, rồi lôi kéo nhiều người theo phe mình mà chối bỏ phe kia, bắt đầu thỏa hiệp và dễ thương thay vì sống thật với chính mình… drama bắt đầu hiển lộ và phát tán, đau khổ bắt đầu có mặt và dằn xé tâm can. Mỹ Tâm hát gì nhỉ “nếu anh đi trái tim này buồn biết mấy…”

Ngược lại, nếu mình có thể nhất quán với mong muốn cao đẹp trên kia, thì mình đã có thể tận dụng mắc xích từ người này để kết nối thêm với các mắc xích khác, và rồi mở rộng vòng tròn tha nhân – open eyes open mind open heart. Thế mới nói, sự tham lam đi cùng với sân hận thế kia khiến tâm trí thu hẹp lại, và tầm nhìn cũng hạn hẹp theo nốt, suốt ngày lẩn quẩn với mấy kiểu tư duy cũ kĩ, hỏng hóc – thì làm sao dám mơ đến ý chí tự do, tư tưởng tiến bộ, cái tâm sáng tạo hay tính siêu việt?

Nhắc đến chị Tâm thì chợt nhận thấy, mỗi khi tâm trí bắt đầu lung tung, mà mình còn mở nhạc lên nữa, là nó bay luôn, chẳng còn nhận ra đâu là những điều chân thật đúng đắn để hành xử bình ổn trở lại nữa. Nhận ra vậy đó, nhưng chưa dám chấm dứt subscribe iTunes vì sợ bản thân buồn chán đến chết thôi. Đùa chứ không có ai chết vì buồn chán đâu, thông thường họ chết vì bay cao quá đà khi không dám đối diện với thực tại như nó vốn là thôi.

Hóa ra nỗi buồn xuất phát từ sự tham lam, sân hận và một tâm trí nhỏ hẹp.

Thế nên chắc là mí giấc mơ chỉ muốn nhắc nhở rằng, buồn ơi, chào mi…

Author:

Trả lời

Name*
Email*
Url
Your message*

You may use these HTML tags and attributes: <a href="" title=""> <abbr title=""> <acronym title=""> <b> <blockquote cite=""> <cite> <code> <del datetime=""> <em> <i> <q cite=""> <strike> <strong>