mình không xứng đáng với những điều tốt đẹp
Trong một thời gian dài sau khi kết hôn, tôi hay có ý nghĩ mơ hồ rằng mục đích của hôn nhân là để mỗi người lấp lấy phần người kia còn thiếu. Thế mà, sau 25 năm kết hôn, tôi nhận thấy khác, rằng hôn nhân có lẽ là một quá trình mỗi người tự phơi bày những gì người còn lại thiếu thốn… Cuối cùng, chỉ có người kia mới có thể lấp đầy những gì còn thiếu. Chẳng phải là việc ai khác có thể làm thay cho. Và để lấp đầy, ta phải tự mình tìm cho được kích cỡ và vị trí của cái lỗ khiếm khuyết ấy.
– Haruki Murakami
Hôm trước, mình thong thả đọc được đoạn trích dẫn này, Jay Rubin đã chèn vào những câu chữ mượt như nhung của ông khi nói về cuộc đời sáng tác của bác già Murakami. Đây chính là những điều mình nhìn ra được từ các mối quan hệ trước của mình, không cần đợi đến khi kết hôn, mà chỉ cần thông qua những cuộc hội thoại giữa hai bên là mình đã nhạy cảm phát hiện. Nhưng phải có người viết giúp thành lời, mọi thứ mới trông rõ ràng và đầy đủ.
Các mối quan hệ cũ của mình đều kết thúc bằng một câu hỏi từ phía đối phương. Những người cũ không quen biết nhau, nhưng họ đều có cùng một câu hỏi khi mình rời đi trong nước mắt:
– Anh không biết bản thân cần phải thay đổi điều gì? Em có thể cho anh biết anh đã làm gì sai để mối quan hệ sau anh sẽ không như thế nữa?
Làm sao toi biết được hỏ trời. Điều duy nhất tôi có thể biết đó là bản thân đã bị tổn thương sâu sắc bởi mối quan hệ, không phải bởi cá nhân. Mình không đổ lỗi cho anh, khó khăn lắm mới hiểu được vấn đề không nằm ở cá nhân. Nó là một tập hợp rất rất nhiều yếu tố ngẫu nhiên và chủ quan hội tụ, để rồi va chạm, cọ xát và tạo ra vết thương. Các vết thương chưa đủ lớn để những người cũ ấy cảm thấy tổn thương, nhưng với người nhạy cảm và yếu đuối như mình, thì nó rất đủ, rất chân thực và sắc nét. Vết thương đủ đau đớn đến nỗi, mình cần phải lột xác. Và chính những ai follow mình từ những ngày đầu mình sử dụng Facebook, sẽ thấy rõ những trang nhật ký hành trình lột xác đến khó tin của mình.
“Có lẽ vì anh chưa đủ đau, nên anh liền có thể đi vào một mối quan hệ mới mà không cần thời gian liền sẹo vết thương.”
Mình đã tự an ủi chính mình như thế để không cảm thấy bản thân quá tệ hại đến mức người ta vừa chia tay mình, đã có thể tìm ngay một người tốt đẹp phù hợp hơn.
“Em không xứng đáng với những điều tốt đẹp, nên anh đối xử tệ với em, mà anh lại có thể đối xử tốt với người sau. Anh hoàn toàn có thể đối xử tốt với một người, nhưng vì em đã không yêu cầu, nên anh đã không cố sức làm thế vì em.”
Đồng thời, mình nhận ra, chính vì đối phương đã thờ ơ, đã không làm gì giúp mình giảm đi những đau đớn cũ, mình phải tự xoay sở, tự nhanh chóng trưởng thành, nhanh chóng hoàn thiện, nhanh chóng trở thành một phiên bản tốt đẹp mà mình của ngày xưa cũng phải mơ ước. Mình nhận ra bản thân không thể nhớ nhung cụ thể một người nào, chỉ nhớ những cảm giác. Chúng là chất liệu cho rất nhiều nỗ lực của mình. Kiểu như cần đốt lửa thì phải có củi vậy.
Đúng là mình không xứng đáng với những điều tốt đẹp mà người ta có thể trao tặng. Nhưng mình xứng đáng với những thành tựu mà mình tự nỗ lực. Mà phải trải qua những điều tồi tệ, mình mới có đủ chất liệu để trở nên bản lĩnh. Như thế cuộc đời tự nhiên có ý nghĩa.