Sinh Viên

Categories:BLOG
Vy Lan

Thời sinh viên trôi qua cái vèo không kịp níu giữ, nghĩ lại thì những khó khăn tạo thành kỉ niệm vui, và những bực bội cáu gắt chẳng thể giữ nổi thành kỉ niệm, chỉ lưu lại cảm giác tiếc nuối.. giá như ngày đó mình đã cư xử tốt hơn thì không mất mát nhiều như bây giờ.. giá như… và một nghìn lẻ một cái giá như. Nhưng tuổi trẻ bồng bột thì trải nghiệm mới là đáng giá, và đối với mình, 4 năm ấy như một giấc mộng nhiều nỗi sợ mà cố gắng mở mắt mãi mới bừng tỉnh nổi.

Mình chọn ngành thời trang dù cho thực sự bản thân mình cũng không quá chú ý đến gu ăn mặc của bản thân. Việc theo đuổi ngành này nó giống như chạy theo giấc mơ thời bé tí. Mình vẫn nhớ như in cái lần đầu tiên được xem một show diễn thời trang trên chiếc tivi trắng đen ba mới sắm về. Cảm giác như Lọ Lem lần đầu được nhìn thấy tòa lâu đài nguy nga rực rỡ vậy. À mà hình như một vài dị bản cho rằng nhà Lọ Lem vốn là quý tộc thì hẳn là cô bé cũng đã từng biết cảm giác giàu có xa hoa là thế nào, nhưng mình cho ví dụ cô bé nghèo khổ rách rưới chưa bao giờ được nhìn thấy thứ gì đẹp đẽ nha :)) Và rồi mình nghĩ sân khấu ấy phải là của mình. Của mình tức là mình sẽ tạo ra nó, đứng sau nó, tổ chức nó, chứ không phải là mình bước đi trên đó đâu haha.

Giấc mơ ấy phù phiếm lắm, vì gia đình mình vốn rất nghèo, sống ở một miền quê lưng chừng núi mà nhà tranh còn nhiều hơn nhà ngói, và đường đất đá mịt mù đất bụi giăng khắp lối đi. Nhưng mẹ mình, một cô tiểu thư rời bỏ gia đình danh giá để chọn theo ba mình, đã tin rằng sẽ giúp mình theo đuổi con đường này được, từ đó ủng hộ việc mình tập vẽ. Quê nghèo ấy không có các lớp dạy vẽ, nên ba mẹ mình đã rất nỗ lực để kiếm thật nhiều tiền, rốt cuộc thì nhà mình thoát nghèo, thậm chí còn giàu đến không ngờ khi cao su lên giá đột ngột. Ba mình đã đưa cả gia đình ra phố sống, thay đổi cuộc sống tiện nghi hơn rất nhiều. Từ đó mình được đi học vẽ từ năm lớp 9. Và năm lớp 10 vào đường lớp chuyên Văn của tỉnh, để từ đó ôn luyện văn – vẽ theo đuổi khối H vào ngành thiết kế thời trang.

Ngành học này thực sự bấp bênh và phù phiếm. Bao nhiêu cô bạn đã ra đi, đã chọn rời bỏ ngành khi học chưa xong năm nhất, và năm hai đến thì số người rơi rụng đã dần nhiều hơn, cho đến năm ba thì lớp học đã vơi đi một nửa. Mình đã có những mối quan hệ thân thiết nhờ vào việc gắn bó cùng nhau trong những khoảng thời gian nghỉ trưa, đi thực nghiệm, hay thậm chí là những ngày lầy đồ án đến mức ôm nhau mà khóc. Ngành học nào thì cũng có những khó khăn nhất định, nhưng riêng những ngành nghệ thuật, khó khăn hẳn là sự tùy tiện do tính nghệ sĩ mang đến. Những buổi trưa nắng hứng chỉ rủ nhau ra công viên phác thảo dáng người hay cây cối, đi thực hành nhiếp ảnh hay đơn giản chỉ là ra ngồi đàn guitar hát rống lên; những đêm lầy đồ án mang chăn gối lên xưởng may của trường nằm la liệt, đứng xếp hàng ở các tiệm in lớn để in cho kịp đồ án; những buổi nặn đất sét trong xưởng điêu khắc lợp hoàn toàn bằng tôn giữ nhiệt độ nóng đến 34 độ, toàn thân đứa nào cũng ướt đẫm, mặt mũi tay chân lem nhem dơ bẩn; những buổi đăng ký học phần ngu si nên đăng ký môn bơi từ 10h sáng -11h30 trưa :))) đến mức hè năm đấy về nhà, mẹ hỏi mày đi đâu mà còn đen hơn con trâu vậy; những buổi cổ vũ bóng đá giữa xế chiều nắng chói chang không biết kem chống nắng hay mũ nón là gì; những buổi chán nản trốn học xuống căn tin ngủ; hay rất nhiều những buổi trưa nghỉ lại tại trường chờ tiết học tiếp theo mà vật vờ từ hành lang này sang hành lang khác vì bị cấm nằm ngủ trong thư viện… 

Hầu hết các môn mình đều qua được một cách nhẹ nhàng, trừ Mac Lenin và An Ninh Quốc Phòng phải học 2 lần. Mac Lenin là vì năm nhất yêu cầu đăng ký học phần quá ít, nên mình tranh thủ đăng ký thêm môn học nặng này. Nhưng vì cũng có nhiều đứa năm nhất ham hố như mình, kết quả là lớp học ngày T7 – CN năm đấy đông như kiến, phải học trong một cái quảng trường to thật to với những cái ghế cứng ngắt ngồi ê ẩm, việc học thiệt sự chán nản. Có một hôm, mình hứng chí lên nghỉ học nằm ở nhà ngủ. Thì hôm đấy lại có bài kiểm tra nhỏ. Vấn đề là vì ông thầy già thấy lớp học quá vắng, nên bực mình cho bài kiểm tra để sẵn tiện điểm danh. Mình có nhiều bạn tốt đến mức mà hôm đấy có tận 3 bài kiểm tra ghi tên mình :))))))) Và ông thầy đã bực tức nói lớn trước toàn thể giảng đường là tau quyết định gạch tên đứa sinh viên thiếu trung thực này ra khỏi danh sách thi cuối học phần :)))) bạn bè về kể lại, mình nghĩ okay thế thì thôi tau không đi học nữa, để hè này đăng ký học lại. Ai dè đâu ông ý chỉ giơ cao đánh khẽ, đến cuối học kỳ có lịch thi môn này, bạn bè lên thi thấy trong danh sách vẫn có tên mình, mới về bảo mình ngu si lại đi tin lời hù dọa của ổng huhu thế là mất gần 2 triệu để đăng ký học lại.

Còn môn An Ninh Quốc Phòng thì mới nhảm, môn đấy có 2 học phần là lý thuyết và thực hành. Thực hành thì mình qua môn êm ru không chút khó khăn gì luôn, nhưng lý thuyết thì vật vã mãi không vô đầu được, mới ngồi than vãn với một đứa bạn. Đứa đấy bản tính vốn yêu thương đồng loại sẵn sàng giúp đỡ bất kì ai khó khăn, mỗi tội nó hơi vô dụng – mà giờ nghĩ lại mới thấy mình ngu si khi đi tin nó :))) Thì nó hứa là đừng lo, hôm đấy nó sẽ phô tô tài liệu thành một bản nhỏ xíu đút vừa túi quần áo dài cho mình quay cóp. Mình okay với tâm trạng vô cùng phấn khởi vì được cứu rỗi :))) đợi đến sáng sớm ngày thi, tìm mãi không thấy nó đâu, hóa ra nó có chữ cái đầu tên là A – nằm tuốt bên khu A, mình chữ cái đầu tên là V – nằm tuối bên khu D :)))) Có thầy cô và toàn thể sinh viên làm chứng, bạn chạy từ khu A sang khu D hết cmn nó 15 phút mà lúc đấy đã gần sát giờ thi. Mình túng quẫn quá vì không thể tìm được nó nên đánh liều vô làm bài đại trong khi trong đầu chả có chữ nào.. và đúng là rớt thật. Hôm sau gặp lại nó, nó bảo “Ơ may là mày không chạy qua chỗ tao, chứ tao cũng đâu có photo cho mày đâu, quên xừ mất” – à ừ duyên số rồi :))

Mà quả thật là mình có khả năng “làm hư” người khác. Có một nhỏ mọc Xử Nữ (người ta vẫn thường kháo nhau là chuyên gia đầu ngành nếu là bản phát triển) – nó thiệt sự đứng top 2 của lớp với khả năng thiết kế siêu đẳng, và lần làm đồ án nào nó cũng cố gắng đầu tư hết cỡ dù là vay nợ ngập đầu. Cho đến một ngày lớp nó ghép lớp học với lớp mình, thì nó gặp mình. Tự dưng nó nhìn mình và bảo “Tau với mày làm chung đi”. Mình thì xưa nay không chú ý lớp bên đó, nên không biết nó là đứa nào, thực lực ra làm sao, mà nhìn mặt nó cũng bần bần dạng vô hại nữa, nghĩ là chắc nó cũng là một đứa nhạt nhòa nhưng có siêng năng làm bài, nên okay không suy nghĩ – chứ nếu biết nó mà đứng top thì mình từ chối rồi vì bọn top thường hay mắc bệnh ngôi sao, nhưng may mắn là nhỏ này không phải. Sau khi nhận lời nó, thì mình bị đàm tiếu, nói xấu hết lần này đến lần nọ vì mọi người ghen tị với mình, nghĩ là mình mèo mù vớ phải cá rán (mà ờ, có thể như thế thật :)))) nên mới được nhỏ đó để mắt tới. Và trong quá trình làm, mình đã gây tác động cho nó để nó hiểu được là không cần phải quá đầu tư vào đồ án trên trường làm cmg cho tốn tiền bạc thời gian, làm vừa đủ thôi, rồi dành thời gian ra ngoài học thêm kỹ năng cắt may để sau này còn kiếm sống – chứ ở trường dạy mày làm nhà thiết kế thời trang mà gia đình mày làm gì có tiền nhiều cho mày mở show diễn? Nó nghe nó thấm, nên từ đồ án đó trở về sau, nó làm như cho có để lấy điểm qua môn :))) không dành toàn tâm toàn ý vô đồ án để tốn kém nhiều nữa. Thầy cô nhìn vô thì bảo nó bị mình dụ dỗ chơi bời hay sao mà lơ là chểnh mảng, nhưng nó thì rất vui vì từ đó có ý tưởng kinh doanh may mặc trong đầu. Sau này thì nó lại kể với mình là bạn bè nó lại ganh tị với nó, bảo nó may mắn khi được chơi thân với mình, giúp cho đầu óc mở mang kiến thức tràn ngập :))) tóm lại bọn thất bại thì chỉ có đi ghen tị thôi, nên mình bảo nó mặc kệ.

Chà kể ra thì còn tỉ ti kỷ niệm, nhưng nói chung mình chẳng muốn quay lại đâu dù nhớ rất nhớ. Vì hồi đấy khổ ải quá nghĩ lại đã rùng mình :))) những ngày nắng gắt đổ dài trên mọi nẻo đường, mà quãng đường từ nhà đến trường dài tận 17km. Vì quá tiếc tiền xăng + tiền gửi xe + tiền vá bánh xe vì bọn đinh tặc mỗi tháng hết tận 2/3 số tiền ít ỏi bố mẹ cho, nên đã chọn đi bus. Những ngày đầu đi bus thật gian nan khổ ải, chờ bus 30 – 45 phút là chuyện quá thường, leo lên chưa chắc đã có ghế ngồi, đứng dựa vào thành bus mà vẫn có thể ngủ gật đến nỗi đi xa thật xa khỏi trạm dừng trước trường vậy là nản lòng bỏ học một hôm. Được vài hôm như thế thì đành bỏ một môn mà đăng ký học lại trong hè. Tưởng đâu chuyện đường xá có thể vượt qua thì đến ải trường học. Nào là đồng phục, giờ giấc, thầy cô,.. cả quy định về việc không sử dụng điện thoại trong lớp, trong khi mình chỉ giơ lên chụp một bức ảnh slide bài giảng đã bị bắt ra ngoài viết kiểm điểm. Nào là điểm rèn luyện phải được tăng cường bằng cách tham gia hoạt động ngoại khóa, trong khi các câu lạc bộ sinh hoạt từ 6h30 mà 7h đã hết tuyến bus về nhà. Nào là một học kỳ cày đến tận 4 đồ án khủng, người ta có bạn có bè làm chung còn mình thì thui thủi làm một mình vì nhóm bạn đứa thì nghỉ học, đứa thì đi Mỹ, đứa thì chuyển ngành… Nào là những buổi trưa nghỉ vội 1 tiếng sau cả buổi sáng vật vờ khổ sở vì tối qua thức đêm, nên tranh thủ ngủ một giấc chập chờn trước khi vào tiết học mới. Nào là định kiến thầy cô gán cho để rồi cảm thấy tự ti và nhút nhát hơn… Quá nhiều khó khăn muốn đánh gục mình.. mà áp lực ba mẹ gây nên không hề nhỏ.

Author:

Trả lời

Name*
Email*
Url
Your message*

You may use these HTML tags and attributes: <a href="" title=""> <abbr title=""> <acronym title=""> <b> <blockquote cite=""> <cite> <code> <del datetime=""> <em> <i> <q cite=""> <strike> <strong>