Người Bạn

Categories:BLOG
Vy Lan

Hôm nay mình muốn kể bạn nghe thế nào là người bạn chân thành trong tim mình.

Hồi năm nhất mình có một nhóm bạn, chúng nó rất nhiệt tình, sẵn sàng giúp đỡ mình trong học tập, đi chơi đâu cũng rủ mình đi, thậm chí kéo mình đi cho bằng được mỗi lúc mình tụt mood. Hồi đó mình quý tụi nó lắm, bỏ hẳn cả tuần để học cách đan vòng burii-chan tặng mỗi đứa một sợi, đeo chung chụp chung, cả lớp ai nhìn cũng phải ganh tị. Rồi mình mày mò học astro cũng chỉ để giải cho chúng nó vui, dù kiến thức lúc đấy bập bõm chữ được chữ mất.

Rồi bắt đầu có một số quyền lợi nhỏ phát sinh hằng ngày, rồi quyền lợi ngày một lớn hơn, rồi đứa này bằng mọi cách chiếm đoạt quyền lợi của đứa kia. Cho đến khi nhóm tan rã hồi nào mình không biết luôn vì mình là đứa vô tư nhất trong bọn, chẳng quan tâm quyền lợi gì từ nhóm cả. Mình không biết gì cho đến khi ngồi với đứa này nghe nó nói xấu đứa kia, mình mới trợn mắt lên hỏi nó sao lại nói xấu bạn cùng nhóm? Thì nó kiểu như nghĩ mình xúc phạm nó, mới chửi mình là thứ vô tâm, chẳng bao giờ quan tâm ai trong nhóm. Lúc đấy mình cũng sốc, thì ra việc không dòm ngó đứa này, chõ mũi vào chuyện đứa kia, cũng là một dạng đáng bị lên án. Nhưng sao tụi nó không thẳng thắn chia sẻ, mà lại im lặng cho đến khi vỡ òa như thế này?

Mình xem đó như là một cú tát đầu đời, rồi quyết tâm chấm dứt với nhóm đó. Nhưng vẫn chơi thân với một nhỏ còn lại trong nhóm, có vẻ hiểu chuyện nhất, vì nó thấy mình buồn nhóm bạn đó, cũng đã kể mình nghe tất tần tật mọi xung đột trong nội bộ từ mấy tháng qua, từng đứa thế nào thế nào thế nào. Rồi ra sức rủ mình đi chơi, đi ăn đủ kiểu…

Nhưng về sau này khi chấm dứt với nó rồi, mình mới nghe nhiều người kể lại mình là đứa đại ngu, nó chính là cái đứa nói xấu mình nhiều nhất từ trước đến nay, nói xấu với bất kì ai quen biết mình, nói xấu bất kể thời gian địa điểm, mà mình thì quá vô tư nên không để ý. Chỉ thấy là nó trước mặt mình rất đối tốt với mình, sẵn sàng giúp đỡ mỗi lúc mình cần, chỉ cần sòng phẳng với nó là ổn. Mỗi lần mình bước vào lớp là nó lại nhiệt tình gọi mời mình đến ngồi cạnh nó như 2 người bạn cực kì thân tình vậy.

Mình xem đó như là cú tát thứ hai khi ra đời, rồi quyết tâm đóng cánh cửa lòng mình lại để không phải tổn thương thêm lần nữa.

Năm ngoái, khi có một đồ án khó, sau 1 tuần suy nghĩ thì mình nghĩ là mình không thể làm một mình được, quay qua quay lại tìm người làm chung thì vớ được một nhỏ khá mờ nhạt trong lớp. Bản thân mình cũng thích những bạn mờ nhạt thôi, để cả nhóm không bị giáo viên chú ý. Nó cũng đồng ý ngay không chần chừ gì cả, rồi nó hẹn qua Tết cùng làm.

Trong 1 tháng trước Tết, mình và nó không liên lạc gì nhiều cả, cũng ít gặp nhau trên lớp. Rồi có một dịp mình vô tình biết được nó luôn là đứa đứng nhất, đứng nhì trong các buổi chấm đồ án làm mình bị sốc. Nhưng lúc đó thầy đã duyệt xong ý tưởng của nó rồi, mình là người soạn slide cũng như trình bày ý tưởng nên công sức bỏ ra cũng đá khá nhiều. Mình vốn thiếu ý tưởng, nên nếu bây giờ tách nó ra không làm chung thì người chịu thiệt sẽ là mình, vì đó là ý tưởng của nó. Mình run lắm khi nghĩ đến việc thầy cô và mấy đứa cùng lớp sẽ nói gì về mình.

Mà đúng là đồ án cũng kết thúc với sự nỗ lực rất nhiều từ phía mình để đuổi kịp nó. Lúc này nó mới kể mình nghe là từ trước Tết, cái lúc mà ý tưởng chưa được duyệt, đứa nào nghe thấy nó chọn mình làm chung đồ án cũng khuyên nó nên bỏ mình đi vì mình là đứa học kém trong lớp. Nhưng nó đã không bỏ, nó bảo lúc đấy nó bỏ mình thì mình sẽ làm với ai?

Trong quá trình làm, mình cũng giữ khoảng cách với nó chứ không hẳn là thân thiết, vì cũng không muốn thêm một lần đau lòng vì ai nữa. Nó cũng không mấy nhiệt thành trước mặt mình, cũng kiểu thờ ơ không quan tâm mấy. Nhưng khi đồ án kết thúc thì đứa nào trong lớp cũng tỏ vẻ ngưỡng mộ mình, làm mình khá ngạc nhiên vì đây là ý tưởng của nó. Thì ra nó gặp ai cũng bảo rằng nhờ mình, mà đồ án này mới được hoàn thành, chứ không thì nó không biết xoay sở làm sao.

Lúc đấy mình như kiểu bị sét đánh vào bức tường mình dựng lên để che chắn vậy đó. Trước mặt mình nó không hề nhiệt tình, không hề vồn vã, không hề đối xử tốt. Nhưng sau lưng khi có kẻ nào đố kị nói xấu mình, nó đều tìm cách nói tốt. Về sau mình cũng nhận ra trước mặt mình, nó cũng đều nói tốt về người khác nếu mình có thực sự hiểu nhầm người đó. Nó không cần vồn vã trước mặt một người nào chỉ vì để lấy lòng. Nó chỉ làm những điều mà nó nghĩ là thực sự tốt cho họ một cách âm thầm, nếu hiểu được thì tốt, không hiểu được cũng chẳng sao cả.

Mình hỏi nó: Nếu có một ai đó nói xấu tao trước mặt mày thì mày nghĩ thế nào? Nó trả lời đơn giản “Tao nghĩ về mày trước nay thế nào thì lúc đó cũng vẫn như vậy, tao không phải là người dễ thay đổi”.

Ra là sự chân thành khác với nồng nhiệt, vồn vã. Chân thành thì không cần làm ầm ĩ lên cho người khác thấy, chân thành thì không cần đối tượng hiểu.

Và nó không làm mình thất vọng, về sau khi đã chơi thân với nó rồi, có đôi lúc mình và nó cãi vã, giận nhau to lắm không nhìn mặt nhau luôn. Nhưng khi ai nhắc về mình, thì nó cũng đều dùng những từ ngữ tốt đẹp chứ không hề nói xấu như những đứa bạn trước đó của mình.

Rồi thì, ừ, mọi chuyện sẽ trở nên tốt đẹp.

FB này không có add nó, mình và nó cũng ít gặp nhau. Nhưng mỗi lần gặp đều rất vui. Đó có gọi là tình yêu hem mí bạn? hihi

SG.1.10.16

Author:

Trả lời

Name*
Email*
Url
Your message*

You may use these HTML tags and attributes: <a href="" title=""> <abbr title=""> <acronym title=""> <b> <blockquote cite=""> <cite> <code> <del datetime=""> <em> <i> <q cite=""> <strike> <strong>