Truyện Ngắn 1

Categories:BLOG

Anh ra đi vào một ngày cánh đồng rợp màu nắng vàng tươi tắn. Và em, đứng giữa bao la đồng ruộng, chợt thấy lẻ loi đau đớn.

* * *

Rớt đại học – điều mà em chưa bao giờ nghĩ đến. Em – đứa con được kì vọng nhất của thầy cô, của ba mẹ; là chuẩn mực cho đứa em trai noi theo; là một người cố gắng đạt được hầu hết mọi mục đích mình đặt ra – rớt đại học. Anh ạ, hiểu điều ấy nghĩa là gì không? 

Sau ba ngày tự nhốt kín mình trong phòng, em hóa điên dại với ánh mắt thương hại lẫn thất vọng của mọi người. Phựt… phựt… phựt… mọi sợi dây nối em với thế giới bỗng đứt phăng. Đột ngột. Tối tăm. 

Và em phát hiện ra mình được đưa vào một viện điều dưỡng về tâm lí. Rộng rãi. Thoát mát. 

Và không có ánh mắt thương hại lẫn thất vọng của ai. 

Và em gặp anh. Giữa cánh đồng xanh non mơn mởn. Cánh đồng đang ở thời kì căng tràn nhựa sống, như cô thiếu nữ vừa bước sang tuổi mười tám.
Em nhìn anh ánh mắt vô cảm.

* * *

Anh có nụ cười buồn. 

Và dẫu là nụ cười như thế nào đi chăng nữa, cũng hiếm đối với em. Không hiểu nó đã trở thành thứ xa xỉ phẩm với em từ khi nào. Nhưng em đã không có khái niệm với nó, tựa như đã trăm năm rồi vậy. 

Anh dạy em cười. Và khóc. 

Em cũng không biết khóc. Từ khi em không biết cười. 

Anh nói cho dù chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, em cũng phải giữ lấy cảm xúc của mình, yêu lấy bản thân mình. Nếu làm được thế thì em đã không trở nên điên dại. 

Vậy còn anh, vì sao anh phải vào đây?
– Anh có lí do của anh, ngốc ạ.
– Nhưng anh… không bình thường như em có phải không?
– Có lẽ vậy. Vì vậy anh mới phải vào đây.
– Nhưng mình sẽ được ra khỏi đây phải không anh?
– Chắc chắn… 

Anh cho em thấy cuộc đời muôn màu muôn vẻ. Anh kể em nghe về con người, về xã hội rộng lớn ngoài kia mà một đứa con gái 18 tuổi thất bại chưa hề trải qua. Em chợt thấy vấn đề của em bỗng nhẹ bẫng. Còn cả một cuộc đời rộng mở ở phía trước. 

Em dần bình phục. Em quá vui tươi trước viễn cảnh được thoát ra khỏi đây để làm lại cuộc đời mà không thấy rằng anh ngày một trầm trọng hơn qua những mẩu chuyện rời rạc về anh.

* * *

Anh ra đi vào một ngày cánh đồng rợp màu nắng vàng tươi tắn. Và em, đứng giữa bao la đồng ruộng, chợt thấy lẻ loi đau đớn. 

Những mẩu chuyện rời rạc và đứt đoạn của anh dần sáng rõ lên mọi thắc mắc trong em : “Một chàng trai thành đạt yêu say đắm một cô gái xinh xắn, thông minh và tự tin. Cô ấy quá tự tin vào mình nên đã bỏ chàng trai của mình để theo đuổi người con trai khác. Cho đến khi cô ấy cầm trên tay tấm thiếp mời của người con trai mình theo đuổi, cô tự vẫn.”

Và anh tự vẫn.

Nỗi đau của anh và của em, ai hơn ai?

* * *

Em rời viện vào một ngày cánh đồng trơ gốc rạ. Tàn tạ.

Em sẽ làm lại từ đầu, đúng như những gì anh mong muốn. Em sẽ giữ lấy cảm xúc của mình, sẽ thương yêu chính bản thân mình, sẽ không giống cách anh đối xử với chính anh. Em sẽ không bao giờ bế tắc khi nào hình bóng anh vẫn còn khuất một góc nhỏ trong tim em.

Em đã gọi được tên cảm xúc của em dành cho anh. Đó là tình yêu. 

Tình yêu giữa những con người khiếm khuyến, sẽ trọn vẹn hơn giữa những con người lành lặn. 

Em sẽ luôn tin là như vậy…

Phan Thiết, Ngày 25/12/2012

Author:

Trả lời

Name*
Email*
Url
Your message*

You may use these HTML tags and attributes: <a href="" title=""> <abbr title=""> <acronym title=""> <b> <blockquote cite=""> <cite> <code> <del datetime=""> <em> <i> <q cite=""> <strike> <strong>