Ngày 7/3 tôi bắt gặp anh ngồi lượn site bán trang sức dự định mua quà tặng toi. Nhìn thấy anh trong bộ dạng bối rối cố gắng làm tròn nghĩa vụ nửa buồn cười nửa thương anh. Tôi tự nghĩ ngày nào mà anh chả làm tôi vui, tự dưng sao phải đẻ thêm một ngày khiến anh áp lực kiểu này. Thế là tôi, như mọi khi, bày trò để cả hai có thể cùng vui vẻ. Tôi từng vòi vĩnh anh tặng tôi một chiếc áo dài. Anh là mẫu người cổ điển nên thích áo dài lắm, sẵn sàng đồng ý từ mấy tháng trước. Nhưng tính khí khó chiều của tôi lựa đi chọn mãi không được ưng chiếc nào nên không đả động gì đến vụ này nữa. Bỗng hôm đấy nhìn chiếc trang sức, tôi nghĩ đến áo dài theo một cách thần kì nào đó, tôi nhớ đến một cửa tiệm bán áo dài rất xinh xắn mà chưa có dịp ghé đến. Vậy là anh chở tôi đến tiệm, thử qua thử lại hai chiếc ưng ý xong mang về một chiếc hoa li ti mix quần màu hồng đúng ý tôi thích. Rồi anh chở tôi ra chợ mua bó hoa 10k. Sẵn sàng dậy sớm vào sáng 8/3 để chở tôi ra trung tâm tp chụp ảnh. Sáng đấy, anh giục tôi dậy sớm, trang điểm, thận trọng chở tôi đến từng địa điểm để xem tôi có ưng bụng không, rồi nỗ lực chỉnh thông số máy ảnh, chuyển góc chụp, bối cảnh lia lịa cho đến khi tôi thật ưng thì mới thôi. Và bộ ảnh thật sự xinh đẹp, bạn tôi bảo trông tôi hạnh phúc và dịu dàng như mùa xuân.

Anh làm mọi việc với sự sung sướng và háo hức. Vì anh biết anh đang mang lại cho tôi niềm vui đặc biệt, vì đây là điều tôi mong ước lâu rồi. Kể từ năm 2016, khi tôi mập ú lên và chẳng thể mặc vừa chiếc áo dài nào (theo đúng chuẩn tôi muốn) thì tôi đã thèm có một bộ ảnh áo dài cổ điển xinh xắn. Anh bảo anh thích nhìn thấy tôi vui sướng trước những món đồ xinh xắn, nên anh phải kiếm nhiều tiền. Nếu niềm vui của tôi là món quà dành tặng anh, thì tôi luôn phải ý thức nuôi dưỡng niềm hạnh phúc trong lòng ??‍♀️

Món quà anh tặng tôi không hẳn là chiếc áo dài hay những tấm ảnh đẹp, mà là động lực để tôi sống vui vẻ và dịu dàng hơn với chính mình, với anh và mọi người xung quanh.