chúng ta mải mê kiếm tiền

Categories:BLOG
Vy Lan

Tôi có buổi cà phê tẻ nhạt với anh phóng viên nhà báo vào một buổi chiều râm. Sắc độ của mọi vật bị đưa về trung tính tới mức đơn điệu. Anh và tôi nói những lời lẽ không đầu không đuôi về đời sống và sở thích cá nhân. Tôi chưa bao giờ cảm thấy lười nói về bản thân đến thế, bởi anh chỉ nắm bắt thông tin và dữ liệu đơn thuần như một cỗ máy. Anh không hứng thú vì tôi là con người, anh hứng thú khi nhìn thấy tôi có tiềm năng giúp anh tạo ra một sản phẩm tốt nhằm thu hút độc giả để kiếm thêm nhiều tiền hơn nữa. Tôi cảm thấy đời sống trôi vụt qua. Dồn dập. Hối hả. Tôi chán ghét chính mình vì đã cho anh một cuộc hẹn thế này, nó khiến tôi bị đóng khung. Tôi muốn cựa quậy, nhưng cứ thế cứng nhắt ngồi im lìm trên chiếc ghế sắt lạnh ngắt. Tôi chán hẳn, tựa mình lên ghế chờ đợi giây phút này trôi qua. Cảm tưởng như thể tôi đã ngồi rất lâu đến mức bám rễ, dính chặt từng tế bào vào các phân tử sắt lạnh lẽo của chiếc ghế. Chính xác cảm giác khi đối diện anh đó là tôi hoàn toàn không còn chút tính người – chỉ là một vật có tiềm năng đẻ ra tiền.

Đến cuối cùng tôi cũng có thể chào anh ra về. Tôi thở phào, lặng lẽ rời đi. Tôi câm lặng đến tận những hôm sau, không thể cười nói hồn nhiên trước lời đồng ý chào anh ngày hôm đó. Tôi nghĩ mãi về cách chúng ta kiếm tiền, cách tôi kiếm tiền và cách tôi cho phép người khác sử dụng tôi như một công cụ kiếm tiền. Tôi không thấy niềm vui trong đó. Nếu có sự sung sướng hả hê nào do tiền bạc mang lại, chúng đơn thuần là thoả mãn thể xác điên rồ. Tôi chán ghét điều này quá đỗi, tôi chán ghét kẻ đã khơi dậy trong lòng tôi tất cả quán tính tham lam điên cuồng trước nay. Tôi chán ghét cách kiếm tiền như cũ. Tôi muốn tìm kiếm ý nghĩa nào khác cho việc duy trì sự sống này. Liệu tiền bạc có phải là tất cả? Tôi dừng lại, đau đớn nhìn thấy xung quanh cũng đang điên cuồng như vậy. Họ nhìn nhau như tiềm năng tạo ra tiền, không còn tình thương nào trong đôi mắt, không còn sự tò mò trong tiến trình sống của nhau. Tôi đau đớn quá.

Anh nhắn cho tôi sau một tháng không có tương tác nào qua lại. Tôi suýt nữa quên hẳn tên anh, ấy là sở trường của tôi, chẳng thèm ghi nhớ đối tượng đã gây cho tôi đau khổ. Thế nhưng tôi vẫn nhớ chính xác cách mà nỗi đau ấy đến, tác động vào tôi và ở lại cùng tôi như thế nào. Do thế tôi học được cách không trách móc bên ngoài, chỉ mê man nghĩ về chính mình trong chuyển động với xung quanh.

– Anh chưa bao giờ cảm thấy như thế này trước kia, em thật lạ, em cho anh cảm giác riêng biệt. Rằng anh là chính anh, anh không giống ai khác. Anh không có gì đặc biệt, nhưng trước sự tò mò của em dành cho anh, anh trở nên khác biệt với tất cả. Anh chưa từng tò mò về ai, nhưng anh tò mò về em. Tại sao em lại có hứng thú với những điều không liên quan đến công việc của mình? Nó đâu thể giúp em tạo ra tiền? Xung quanh người ta chỉ quan tâm đến thứ nào giúp họ tạo ra tiền..

Tôi nhìn dòng tin nhắn của anh, có chút bối rối. Tôi cảm thấy tâm hồn khô héo khi đối diện ánh mắt của anh, vậy mà dường như anh lại được thắp sáng bởi tôi. Tôi bỗng thấy thương anh, và thương cả chính mình. Chúng ta chỉ sống để kiếm tiền, rồi lại dùng tiền để duy trì cuộc sống cho tới lúc chết. Liệu đời sống có thể đi theo con đường nào khác, khi ba mẹ, thầy cô chỉ dạy chúng ta cách học tập làm sao để kiếm được tiền. Và rồi sự căng thẳng thôi thúc ta tìm kiếm những niềm vui nhất thời để lại tiếp tục hối hả quay về guồng công việc. Chúng ta điên rồi ý, có thấy vậy không?

– Vì em nhận thấy tiền bạc giúp chúng ta kết nối với nhau, và sự tò mò cũng giúp chúng ta kết nối với nhau. Thế nên nếu không tiện trao đổi với nhau tiền bạc, chúng ta có thể dành chút tò mò và quan tâm nhau, vậy là kết nối được hình thành.

Quan trọng mục đích là gì, tiền bạc chỉ là phương tiện. Mà cách thức hay phương tiện cho một mục đích thì nhiều vô kể, ta có thể linh hoạt lựa chọn và chuyển đổi thôi, sao cứ phải cứng nhắt?

Author:

Trả lời

Name*
Email*
Url
Your message*

You may use these HTML tags and attributes: <a href="" title=""> <abbr title=""> <acronym title=""> <b> <blockquote cite=""> <cite> <code> <del datetime=""> <em> <i> <q cite=""> <strike> <strong>