Khi tôi đã có tất cả những gì tôi từng muốn

Categories:BLOG
Vy Lan

Ngày nhỏ, cái hồi mà phải viết cả danh sách dài những điều mà bạn ước ao có được/trở thành khi lớn lên để chia sẻ vào những cuốn lưu bút, tôi hào hứng lắm. Cả một viễn cảnh tương lai chào đón tôi. Tôi nhớ mình viết rất nhiều trong suốt những năm phổ thông. Đến năm lớp 12, có lẽ là lần cuối cùng tôi viết, tôi đúc kết lại những điều tôi thật sự muốn, sau khi ý thức được nguồn lực là hữu hạn, chỉ có thể tập trung vào một số điều. Chúng bao gồm những điều sau:

  1. Được sống một mình, không phải chia sẻ không gian riêng với ai
  2. Có rất rất nhiều sách đọc mãi không hết không bao giờ sợ hết sách để đọc =)))
  3. Tìm được người có đầy đủ phẩm chất để dấn thân vào dự án mang tên hôn nhân ??
  4. Gia đình vui vẻ hong có nhiều xích mích nặng nề nữa
  5. Sở hữu tất cả những sản phẩm của Apple =)))) (cái này hong hiểu vì sao lại thích thế luôn, từ hồi Apple mới ra là đã ước ao thế)
  6. Trở thành một fashionista (cái lúc mà chỉ biết mix match mỗi áo thun quần jeans đã thấy tự hào ý, là mơ tôi trở thành con người sành điệu vầy, nhưng thề là không biết cần có điều kiện gì để theo đuổi được luôn, chỉ là đọc báo HHT mực tím kenh14 các thứ thấy cũng gì và này nọ =))))
  7. Trở nên nổi tiếng, có nhiều người biết đến và yêu quý, được có tiếng nói, tạo được ảnh hưởng trong khuôn khổ vừa phải
  8. Được nuôi con mèo sang (vì hồi đó mẹ tôi cực kì ghét mèo ý, ghét cái thói ưỡn ẹo lươn lẹo của chúng nó =))))
  9. Có một chiếc blog mang đậm phong cách cá nhân (tức là được toàn quyền lựa chọn các thành tố bên trong và đủ năng lực chỉnh chọt này nọ cho theo ý mình đó mà =)) vì ngày xưa dùng mấy nền tảng free bị hạn chế nhiều tính năng lắm, thật ra bị hạn chế còn do năng lực yếu kém nữa)
  10. Vẽ được những hình ảnh đáng yêu trong tâm trí ra giấy

Tôi nhận ra đã mình muốn quá nhiều đi, tôi cũng đâm đầu làm mọi cách để có được những điều đó như dạng tick vào checklist, chứ thật tình ít khi dừng lại hỏi “Đạt được đống đó để làm gì?”. Nhưng thật tình may mắn vì yêu cầu mức độ của tôi cũng khá thấp. Tức là, chỉ cần những yêu cầu trên đạt được ở mức trung bình-khá thì tôi đã hài lòng, chưa cần phải nâng lên tới mức vượt trội so với mặt bằng chung. Hiện tại, tôi đã đạt được những điều trên, hoặc đã biết cách đạt được nhưng chưa thuần thục để duy trì lâu. Tỉ dụ như tôi đang được sống yên ổn trong một căn hộ riêng, có quá nhiều sách thề là đọc đến chết cũng chưa hết, gia đình tôi đang dần ổn thoả và vui vẻ hơn, tôi đã có đủ những món của Apple mà tôi từng ao ước, tôi có gu ăn mặc ổn trên mức trung bình đủ để nhiều người ao ước, tôi đã nuôi một con mèo ba tư trắng được 4 năm nay, tôi đang gõ những dòng này trên một chiếc blog ngọt ngào lãng mạn mà tôi tự tay chỉnh chọt từng thứ, tôi đã có thể vẽ ra những điều vớ vẩn tôi suy nghĩ trong đầu, tôi cũng được kha khá người biết đến và một số ít thật sự yêu quý và quan tâm tôi như thế nào…  

Nhưng ngay giây phút mà tôi đã nắm được trong tay toàn bộ những điều trên, dường như tôi không cảm thấy chúng nó ý nghĩa gì nhiều nhặn lắm đối với tôi. Sự hiện diện của chúng nó bỗng không còn là điều quá quá mức cần thiết cho tôi như ngày trước tôi từng nghĩ. Tôi bỗng thờ ơ, và chỉ mong muốn duy trì những guồng máy đang chạy trong hiện tại cho đến lúc tôi tìm ra một điều gì khác có ý nghĩa vượt thoát hơn. Hôm nọ, tôi để quên chiếc điện thoại ở quán cafe và đi về nhà. Chiếc iphone 11 pro max với giá không hề rẻ, nhưng tôi bình tĩnh đến độ thậm chí còn không thèm mượn điện thoại của bạn bè để gọi xem nó ở đâu. Tôi ngồi yên nhớ lại từng hành vi liên quan đến nó, và bình tĩnh dùng ipad nhắn tin cho quán cafe rằng sáng mai tôi sẽ ghé qua tìm chiếc điện thoại =)) Dù cảm xúc trong tôi vẫn là sợ phát điên vì sau đó tôi sẽ không biết làm gì nếu mất chiếc điện thoại (trong đó có nhiều thứ quan trọng chưa kịp back up), nhưng hành vi của tôi thì ung dung bình tĩnh như vậy đó. Ngày trước có thể tôi đã post stt than vãn rầm trời, nhưng nay tôi tĩnh lặng như thể chuyện này chẳng có gì to tát. Mà hình như cũng đâu có gì to tát?

Tôi cũng từng mong đợi được yêu quý đến độ cố gắng hy sinh bản thân để làm hài lòng người khác, sợ mất họ và sợ bị bỏ rơi. Nhưng nay tôi thờ ơ đến độ, nếu bạn muốn đi thì bạn cứ đi, tôi sẽ có lối sống khác mà không có bạn thôi, chẳng đến nỗi chết ngay. Mà nếu có chết thì cũng chẳng làm sao cả, tôi dường như đã đạt được mọi điều tôi muốn trong năng lực của tôi rồi.

Hoá ra có vẻ tôi đang mong muốn những điều vượt trên năng lực của bản thân. Như là niết bàn chẳng hạn.

Tôi từng nghĩ nhiều về checklist trên, toàn bộ chúng đều tập trung vào một hướng, ấy là giúp tôi giảm thiểu đau khổ trong đời này, đau khổ liên quan đến tinh thần và thể xác. Tôi đã đi tìm loại giải pháp để chạy trốn khổ đau này bằng cách duy trì kiểu khổ đau khác. Khi tôi nhìn thấy được chính nỗi khổ trong niềm vui sướng cụ thể nào đấy, tôi bỗng chẳng còn tha thiết ham muốn giữ rịt lấy chúng nữa. Tỉ dụ như để duy trì nhan sắc này, tôi ngày trước phải vất vả kiêng khem đủ thứ, duy trì chế độ skincare phức tạp, cùng những bài tập giữ dáng kiên trì – cho dù cái khổ này theo thời gian vẫn tốt cho sức khoẻ của tôi, và theo thời gian tôi có thể duy trì tự nhiên như thể là một phần của đời sống cá nhân, nhưng không thể nói nó là không khổ. Trong tôi hình thành loại cảm giác “nếu còn có thể duy trì được thì duy trì, không đủ điều kiện duy trì nữa thì mất thôi, có làm sao đâu, sẽ có loại điều kiện khác để hình thành thứ khác”. Tôi nghĩ thế chứ cảm xúc theo quán tính vẫn là sợ hãi phát điên khi có điều gì đó sắp mất đi. Tuy nhiên, hành vi thì không còn phản ứng cuống cuồng lên nữa, tôi chỉ ngồi yên nhìn chúng mất đi, nhìn chính tôi đang hoảng sợ và nhấp nhổm. Chỉ có thế, vì dường như tôi đã cố gắng hết sức rồi.

Tôi thậm chí không còn cố gắng thử hình dung xem nếu mình mất đi những gì đang có trong hiện tại, thì tôi sẽ thế nào. Cùng lắm là quay lại cuộc sống giản dị như ngày trước, chứ không thể nào tệ hơn được, vì tôi còn lãi thêm cả loại bản lĩnh giúp tôi đi đến ngày hôm nay, thứ đó có vẻ không mất đi được. Thêm nữa, tôi dường như không còn cố gắng giãy giụa chạy trốn khỏi khổ đau. Tôi hiện nay đang là chấp nhận sống cùng khổ đau. Loại điều kiện nào gây nên khổ đau thì cũng có cùng đặc tính như tất cả những điều khác, rồi đến ngày nó sẽ mất đi. Sư phụ tôi nói mãi “thọ khổ, hết khổ”, nay tôi mới hiểu nó nghĩa là như nào. 

Những người quanh tôi trông vào hình thức, không thể hiểu nổi đời sống của tôi nay còn điều gì có thể khiến tôi vất vả? Tôi cố gắng nói cho họ hiểu về cảm thức của bản thân trước sự khổ của cuộc đời, đến lúc thấy rằng sẽ rất vô ích nếu họ vẫn còn đang trên con đường chạy trốn đau khổ như tôi của quá khứ. Tôi im lặng. Sự im lặng của tôi khiến họ bối rối, họ nghĩ họ đã làm sai điều gì khiến tôi có lối hành xử như thế. Thật tình chẳng có gì sai cả, việc nào cần xảy đến sẽ xảy đến thôi, nó là điều đúng đắn. Tôi im lặng vì tôi không có nhu cầu muốn họ hiểu tôi nữa, tôi cần tập trung tự giải mã chính mình.

Nếu hỏi giờ đây tôi mong muốn gì, tôi nghĩ nếu có thể, sẽ xây dựng tính kiên trì và bình tĩnh hơn cho mình. Còn một mục đích hướng đến cụ thể, hay ước mơ chi đó, tôi đang không có. 


Author:

Trả lời

Name*
Email*
Url
Your message*

You may use these HTML tags and attributes: <a href="" title=""> <abbr title=""> <acronym title=""> <b> <blockquote cite=""> <cite> <code> <del datetime=""> <em> <i> <q cite=""> <strike> <strong>