Truyện Ngắn 6

Categories:BLOG
Vy Lan

Tôi bước xuống xe từ xa bởi sự chật chội mà khoảng lề đường ngăn cản. Từ xa, chị đã đứng chờ tôi. Chị đang chăm chú ngó nghiêng một đoạn xe cộ rối mù ở phía bên kia đường, khuôn mặt chị mang những nét ngây ngô, đáng yêu và dường như toát lên vẻ mềm yếu, cần được che chở. Tôi nghĩ nếu tôi không phải là nữ, hẳn tôi sẽ muốn ôm lấy một cô gái với khuôn mặt như thiên thần như thế, bảo vệ cô và nâng niu cô trong nhung êm lụa ấm về khuôn mặt ấy mãi mãi đóng khung trong một sự thơ ngây như vậy. Ấy là suy nghĩ của tôi khi đứng từ xa quan sát chị, chỉ cần bước đến gần và nghe thấy giọng nói của chị, tôi tin chắc bạn sẽ dẹp tan suy nghĩ vừa nhen nhóm trong một phút về trước. Chị chắc chắn không phải là mẫu người như vẻ mặt mà chị sở hữu; hoàn toàn ngược lại, bạn sẽ cảm nhận được một sự lãnh đạm và cương quyết trong từng lời nói, hành vi, cử chỉ. Chị không phải mẫu người cần được che chở, chị có nhiều toan tính và không ngại ngần gì để bất chấp mà đạt được những gì chị muốn. Chị tham vọng và đầy quả quyết. Dáng đi mạnh mẽ, cùng cách nói năng không tí chút cảm xúc của chị khiến tôi cảm nhận ở đây tôi mới chính là người yếu đuối cần được hướng dẫn cho mọi sự cần thiết trong đời này.

– Chị biết là anh ấy thích em.

Chị mở đầu câu chuyện không chút vòng vo, không chút màu mè chào hỏi kiểu như “Này ê ngày hôm nay của em như thế nào? Công việc tốt chứ? Sức khỏe ổn định không?”, chị không hỏi mấy câu rườm rà thừa thãi đấy, chị vào thẳng trọng tâm như thế, và ngồi đợi phản ứng từ tôi. Tôi nhìn chị và tự hỏi vì sao chị luôn phải chọn một vị trí ngược nắng như thế, để mỗi khi tôi nhìn chị thì chỉ thấy lóa mắt bởi ánh sáng từ phía sau đổ ngược về. Có lẽ chị muốn nhìn rõ vẻ mặt của tôi? Để dò đoán cảm xúc hay ánh mắt từ cách tôi biểu lộ? Ban đầu cũng có khó chịu như là bị áp đặt chỗ ngồi không ưng ý vậy, nhưng rồi tôi chọn dựa hẳn người về phía sau của ghế, thôi không nhìn chị nữa. Tôi thư giãn trên chiếc ghế êm ái và chẳng chút quan tâm đến câu nói vừa rồi của chị.

– Nhìn em lúc nào cũng có vẻ tận hưởng, em có sao kim Kim Ngưu à?

– Không chị ạ, kim Song Tử ạ.

Tôi chỉ nói một nửa và giấu đoạn còn lại, rằng lá số nhật tâm của tôi là kim Kim Ngưu. Vì lẽ bây giờ mà giải thích cho chị hiểu rằng người ta chỉ có thể chạm đến lá số nhật tâm và sống thực với nó khi người ta tìm thấy chiếc tâm ban sơ của mình. Và rồi lại mất thêm hàng tỉ lời lẽ dài dòng khác nữa về khái niệm cái tâm ban sơ là gì, nhật tâm là chi mà thông dụng là địa tâm thì có sự khác biệt gì hẳn là tôi sẽ phát điên lên mất. Nên tôi cứ nói ngắn gọn thế thôi, dù sao thì cũng đâu có sai sự thật. Lá số địa tâm của tôi vẫn là kim Song Tử, mà thân thể tôi thì vẫn đang ở dưới mặt đất đây mà. Hơn nữa việc tôi dông dài thế thật ra là để chị hiểu tôi, hay để dọa cho chị sợ với vẻ ngoài am hiểu trời đất của tôi? Vì bởi một ai muốn hiểu tôi thì họ sẽ có cách hiểu của riêng họ, nay chị chỉ muốn thăm dò và ngầm so sánh xem tôi có điểm gì cuốn hút bạn trai chị thôi ấy mà. Nếu tôi cứ vô tư thể hiện sự ngon lành của bản thân, có phải tôi đang thách thức lẫn gia tăng thêm nỗi khổ sở trong lòng chị? Và rồi hai bên im lặng nhấm nháp ly nước vừa được bồi bàn mang đến. Nó chẳng ngon, tôi chọn quán nước thiệt tùy tiện và sai lầm. Nhưng có thể bù đắp bằng chiếc ghế êm ái và thoải mái thì này thì hừm, vẫn chấp nhận được.

Chị vẫn nhìn tôi, đợi tôi nói thêm điều gì từ câu mào đầu của chị. Tôi có bối rối thật đấy, nhưng vẫn cứ ngồi ung dung uống nước và đưa mắt ngắm nhìn một lượt cảnh vật xung quanh với vẻ mặt thích thú. Chị lại đưa ra một lời nhận xét khác.

– Song Tử đúng là có khả năng “tia” xung quanh nhanh thật, chị thì chỉ có nhìn một vài góc cố định thôi.

– Em tò mò ấy mà.

Thật ra là vì tôi không biết phải đưa ánh mắt đi đâu nữa. Tôi cũng chán việc quanh co, thế là tôi quay lại vấn đề của chị. Có lẽ chị sẽ hơi bực bội vì kiểu nói chuyện tùy hứng không đầu không đũa của tôi, nhưng nó chạy theo cảm xúc đấy chứ, chẳng hề lung tung đâu.

– Chị với anh ý là gì của nhau ạ? Em chưa nghe anh ý nói gì về mối quan hệ với chị.

– Thì cũng có thể xem là người yêu. Cũng 5 năm rồi có ít đâu em.

Lúc này tôi thấy hơi lạ. Là người yêu thì là người yêu, cũng có thể xem là loại trạng thái mập mờ gì?

– Chị cảm thấy gì ạ?

– Chị với anh ấy từng chia tay, và rồi chị quyết định quay lại, điều đó trái với nguyên tắc của chị. Nhưng giờ chị nhận ra chị không muốn mất anh ấy.

– Chị đã làm gì để điều đấy không xảy ra ạ? Ý em là việc chia tay đấy?

Chị im lặng một lúc lâu, và lại nhìn tôi. Chị ít rời ánh mắt đi nơi khác, thường rất tập trung vào đối phương khi đang nói. Chị thường nói cho xong một quãng, ít khi ngắt đoạn, và chỉ hài lòng khi đối phương hồi đáp khi chị kết thúc câu nói.

– Chị chẳng biết, chị chỉ cố gắng quan tâm và được đến đâu hay đến đấy. Chị biết anh ấy có thích người khác, chị biết đó là em. Chị không trách gì em đâu, chị không nghĩ em sẽ thích anh ấy. Chị chỉ không biết liệu anh ấy còn tình cảm gì với chị hay không?

Tôi im lặng. Lúc này tôi bối rối thực sự. Tôi bị giằng co giữa việc nói cho chị hiểu đống cảm xúc mà anh tâm sự với tôi về những giây phút ở cạnh chị với việc cứ im lặng và mặc kệ hai người bọn họ vậy. Đôi lúc sự khinh khi trong lòng nổi dậy khi nghĩ rằng hai tên này vì ham thích vẻ xinh đẹp của nhau mà cố sức ở cạnh nhau bất chấp đau thương não nề. Nhưng rồi chợt nghĩ đến bản thân tôi cũng đang kẹt giữa đống vật chất bủa vây, chẳng khác chi bản chất vô thường và đau khổ. Ấy thế, tôi lại im lặng nhấp một ngụm nước và lơ đễnh ngó trời mây. Ngày thứ bảy như thế kể ra cũng không tệ, tôi đang ngồi đây với một cô gái có chiếc vỏ xinh xắn nhưng bên trong đã úa tàn, nhìn ngắm bầu trời nhiều sắc màu bay nhảy. Người ta chỉ héo úa khi tâm thức trở nên ích kỉ, do đó mọi thứ thu hẹp lại những ham muốn của chính mình, không thể triển nở và kết nối với toàn bộ những chuyển động thi thú xung quanh. 

Author:

Trả lời

Name*
Email*
Url
Your message*

You may use these HTML tags and attributes: <a href="" title=""> <abbr title=""> <acronym title=""> <b> <blockquote cite=""> <cite> <code> <del datetime=""> <em> <i> <q cite=""> <strike> <strong>