Hoài Niệm

Categories:BLOG
Vy Lan

Hôm nay lướt FB thấy một dòng nhẹ tênh, ngỡ đâu xa lạ hóa ra khiến mình trằn trọc không thể ngủ..

Thời gian có thể làm thay đổi rất nhiều chuyện, ví như người mà năm đó bạn luôn xem là tri kỉ, nhiều năm sau gặp lại cũng chỉ có thể nở nụ cười khách sáo. Có rất nhiều chuyện, chỉ cần thời gian đi qua thì đều ở lại phía sau…

Những đêm mất ngủ thế này, mình thường có thói quen lướt FB những người bạn cũ hồi thời cấp 2, để xem họ tương tác với nhau, đọc những comment vui đùa và xem cách họ kết nối thông qua những kì nghỉ, những dịp lễ tết, những lúc tiệc tùng hay đơn giản là những khoảnh khắc bé nhỏ trong cuộc sống. Họ là những mối quan hệ cũ mà mình đã từng rất trân quý.

Bắt đầu lên năm lớp 6, mình mới có ý thức về việc kết nối bạn bè, do đó mà những tình bạn chớm nở vào thời điểm ấy khiến mình lưu luyến và tiếc nuối. Bởi sau đấy hai năm, mình đã chuyển ra thành phố ở, và khoảng cách chắn ngang những cảm xúc chưa kịp dâng cao, để lại những kỉ niệm đáng nhớ. Cũng phải nói thêm, thời đấy chưa có đứa nào rành mạng xã hội, tiền điện thoại thì vẫn đắt như bây giờ, thư từ thì vốn chưa quen sử dụng, mỗi người lại còn phải trăn trở với thời kì dậy thì của bản thân nên có lẽ tạm quên mất nhau. Mình không rõ nữa, hoặc là mình chưa đủ thân với họ đến thế, chỉ là tự mình đa tình, vì nhớ lại khoảng thời gian ấy, nào có kỉ niệm gì đáng để họ ghi nhớ đến 10 năm sau?

Khoảng thời gian liên tục chuyển đổi trường lớp, mình sợ hãi co cụm người lại để không phải dính mắc với bất kì mối quan hệ nào, vì lại sợ một ngày rời bỏ. Có phải là việc thay đổi môi trường sống sẽ tạo điều kiện cho một người mở rộng mối quan hệ chăng? Bản thân mình khi xa cách thì bỗng dưng sợ hãi, sợ rằng nếu gặp lại liệu họ có nhiệt tình với mình như xưa, liệu cảm xúc có giống ngày đó, để rồi mình rụt tay không dám gõ một chữ “Hi” nhẹ nhàng trong boxchat. Đã nhiều lần mình muốn như thế, bắt đầu một cuộc trò chuyện bằng cụm từ “Hi”, để rồi hai bên lại tiếp diễn một mối quan hệ đột ngột cắt đứt hơn 10 năm qua.

Nhưng rồi cuối cùng mình cũng đã can đảm gõ “Hi” tận 3 lần. Lần nào cũng mang đến cảm giác hụt hẫng, không phải bởi vì họ lạnh nhạt, mà hình như cảm xúc gần gũi ngày xưa đã không còn. Mình sợ rằng nếu tiếp xúc nhiều hơn nữa, thì những cảm xúc cũ sẽ trôi tuột qua kẽ hở của kí ức, và chìm vào quên lãng, để thay thế bằng những cảm xúc mới của hôm nay. Cảm xúc của hôm nay thì nhạt quá, khiến mình hụt hẫng và không muốn quay lại. Hóa ra việc đứng từ xa nhìn ngắm cuộc đời cố nhân dễ dàng hơn việc quay lại tìm họ và chào một câu chào thân thuộc.

Cuộc sống ngày hôm nay của mình, có lẽ tận 10 năm trước mình vẫn chưa thể hình dung nổi, nếu quay lại và hỏi liệu mình có đánh đổi những mối quan hệ cũ để đi đến ngày hôm nay không, mình vẫn sẽ gật đầu dù sự tiếc nuối nhấn chìm trái tim mình. Hình như bài học của mình ở đời này chính là dỡ bỏ những mối lương duyên xưa cũ, để mạnh mẽ lột xác tiến về phía trước, không được để bất kì ai vướng chân mình. Và hình như bài học của 10 năm qua chính là bài học này, mình đã hiểu rõ và vô cùng tường tận. Những mối quan hệ cũ chỉ có thể nhìn qua màn hình, và hiện tại đây, chính là những mối quan hệ giúp mình tiến bộ mỗi ngày, trên con đường hoàn thành ước nguyện.

Bức ảnh trên là hình vẽ mình đã hoàn thành sau buổi hẹn với một người bạn cũ, sau 10 năm không gặp. Lý do khiến mình tự tin gặp cậu là vì ngày ấy cậu đã từng nói thích mình. Vốn không phải mình mơ mộng về một chuyện tình cảm gà bông được duy trì tận 10 năm qua, chỉ là mình thầm nghĩ, nếu ngày ấy đã từng thích mình, hẳn sẽ có những kỉ niệm đẹp. Ít ra là mình đã từng nghe cậu ấy nói về thiện cảm của cậu dành cho mình, chứ bản thân không phải tự suy diễn và huyễn hoặc như với những mối quan hệ khác.

You still look like a movie
You still sound like a song
My God, this reminds me
Of when we were young

..
Let me photograph you in this light
In case it is the last time
That we might be exactly like we were
Before we realized
We were sad of getting old
It made us restless
It was just like a movie
It was just like a song

Cậu bạn này, cũng như những người bạn cũ khác, mình đều theo dõi nhịp sống qua tất cả các kênh mà mình có thể theo dõi: những hình ảnh trên Facebook, những dòng trạng thái sự kiện, lời người chị họ của mình kể lại… Và rốt cuộc mình cũng có mong muốn được gặp cậu, sau 10 năm chỉ biết đứng từ xa dõi theo, vì mình vô tình nhìn thấy bức hình cô đơn trên FB cậu, mình nghĩ rằng chỉ có những người cô đơn mới đủ thời gian ngoảnh lại những kỉ niệm cũ. 

Lần đầu tiên mình cảm thấy vui khi gặp lại bạn cũ, vì cảm xúc vẫn nguyên vẹn không suy suyển. Cậu ấy vẫn như những gì mình từng có ấn tượng, chỉ là trưởng thành hơn và cương quyết hơn. Hóa ra cuộc sống của cậu đã được hoạch định chi li đến nỗi không còn thời gian cho việc gắn kết với ai. Mình không rõ, hôm ấy liệu cậu đối xử với mình ân cần và thân thiết như thế có phải là một phép xã giao với bất kì ai, hay bởi vì cậu thực sự vui mừng vì đã gặp lại người bạn cũ sau bao lâu xa cách? 

Lần gặp cậu khiến mình nhớ về những ngày xưa cũ, nhớ về những ngày còn đạp xe đi học đều đặn, gặp bạn bè trên trường mà vui như trẩy hội, được tiếp thu kiến thức mới như cá được lội đến vùng nước nhiều sắc màu… Mình nhận ra, từ ngày bước ra khỏi vùng đất đẹp đẽ ấy, trường lớp, bạn bè không còn lung linh như thế nữa, bạn bè và thầy cô dường như trở thành những kẻ gây ra cho mình nhiều thương tổn, và mỗi bài học bị nhồi nhét vào đầu là một cơn ác mộng kéo dài mãi không thấy hồi kết. Mình đã sợ hãi trường lớp như thế, và chỉ muốn chạy trốn. Suốt thời gian sau đó, mình luôn co cụm và cô độc, không mở lòng với quá nhiều người, cũng không mở tâm trí với sách vở thầy cô nhồi nhét. Quãng niên thiếu ấy thực kinh khủng! Mình chỉ dành thời gian để hồi tưởng lại những kỉ niệm tươi đẹp trước đó, từ lúc học lớp 6, lúc háo hức đi học mỗi ngày. Thầy cô cha mẹ lẫn bạn bè đều ghép tội mình là đứa lười nhác, và mình ngủ quên trong chính cái mác đó mãi cho đến khi mình tìm được đam mê khiến mình siêng năng mỗi ngày. Bây giờ đây, mình mới nhận ra bản thân không hề lười, chỉ là không thể làm nổi những việc bị ép buộc. Hãy cho mình tự do, mình trả lại một kết quả xứng đáng!

Vì vậy mà mình rất mong mỏi được kết nối với những tình bạn hồi đầu cấp 2, vì lúc ấy tâm hồn mình chan hòa và chân thành cho đi, cũng như vô tư tiếp nhận, mình chưa cảm nhận thương tổn nào từ họ, đó là những điều đẹp đẽ đơn thuần mà mình mong đợi. Mình đã ngỏ ý muốn gặp cậu nhiều hơn, và muốn hiểu hơn về cuộc sống của cậu. 

Author:

Trả lời

Name*
Email*
Url
Your message*

You may use these HTML tags and attributes: <a href="" title=""> <abbr title=""> <acronym title=""> <b> <blockquote cite=""> <cite> <code> <del datetime=""> <em> <i> <q cite=""> <strike> <strong>