Biển Đêm

Categories:BLOG
Vy Lan

Hôm nay là 15, trăng không tròn mà cứ khuyết một mảnh nhỏ nhìn thiệt khó chịu kiểu 8 of Cups. Với mình mà nói thì nếu nó cứ khuyết hẳn như trăng lưỡi liềm thì sẽ đỡ khó chịu hơn kiểu “suýt tròn” như này. Nếu nhớ ra hôm nay trăng như thế thì mình đã không rủ bạn ra biển ngắm trăng. Vì tâm trạng mình lúc này, cũng lấp lửng như trăng 15 vậy…

– Nè, ngày trước tui đã nghĩ sẽ khó được nói chuyện trở lại với ông, nói gì đến ngày có thể đi chơi cùng với nhau như thế này..

Bạn nói vội điều gì đó để xua tan cảm giác ngượng ngùng lúc này, mình không nghe được vì vừa đúng lúc có chiếc xe tải chạy vù qua.

Ngày đó, mình đã mất rất lâu để có thể quyết định chấm dứt với bạn, lần cuối đối diện bạn, mình ôm bạn. Mình nhận ra đó cũng là lần cuối mình có thể bày tỏ sự yếu đuối trước bạn. Bạn đứng sững vài giây, rồi nhẹ nhàng gỡ tay mình ra. Giây phút bạn ngoảnh lưng đi, mình cúi mặt xuống cười, cảm thấy cuộc đời đã hụt đi một nhịp. Từ ngày đó, mình trở thành một con quái vật ích kỷ. Mình nhắn tin cho bạn gái mới của bạn những tin nhắn độc địa, đến mức mà mình không muốn nhớ lại chúng, chỉ duy một câu nói vẫn còn ù ù ở tai mình mãi “Giữa mày với nó sẽ mãi mãi tồn tại hình bóng của tao, mày sẽ không bao giờ bước qua cái bóng của tao được!!”…

Cho đến ngày mình được người yêu hiện tại kéo ra khỏi vùng lầy của quá khứ, mình cảm thấy xấu hổ và hối hận kinh khủng về những điều mình đã thốt ra, những tổn thương mình đã mang đến cho bạn lẫn cô gái ấy. Mình chỉ có đủ can đảm để tìm bạn xin lỗi, mình không có can đảm để tìm lại cô gái ấy, mình cũng không biết liệu giữa bạn và cô ấy có còn cản trở nào mang tên “cô-gái-năm-xưa” là mình hay không, bạn chỉ nói nhẹ hẫng “Ngày trước cô ấy cũng vì chuyện của bà mà giận tui, giờ thì không sao rồi, yên tâm”.

Bạn lúc nào cũng thế, lúc nào cũng bảo mình “Yên tâm!”, vì bạn là người hiểu rõ nhất tâm mình lúc nào cũng xáo động không yên, lúc nào cũng như những mặt sóng gợn sóng không dứt. Mình đã từng nghĩ rằng sẽ chẳng có cơ hội nào để có thể đối diện lại với bạn, vì những điều kinh khủng mình từng gây ra. Nhưng điều mình không ngờ nhất là bạn sẵn sàng tha thứ tất cả, sẵn sàng cho mình cơ hội nói chuyện, chia sẻ.

Cảm giác ngồi bên cạnh bạn, chưa bao giờ thay đổi: Loay hoay, lơ ngơ và vụng về. Cảm giác như ở có thể mãi mãi ngốc nghếch suốt đời này vậy. Trong một giây phút nào đó, mình có cảm giác quay trở lại tuổi 15 ngày trước, quên hết tất cả những mất mát, những đau khổ, những xa cách, những hiểu lầm… muốn xích lại gần bạn, dựa vào bạn để lại yếu đuối như ngày trước..

Nhưng mình đã không làm thế, khi bạn cầm điện thoại lên hững hờ mở khóa màn hình điện thoại, hiển thị hình ảnh cô người yêu bạn, mình bỗng cảm thấy bản thân vô duyên lạ. Bỗng nhận thức được thực tại đã trở về. Có những điều mãi mãi không thể thay đổi được, có những ký ức mãi mãi không thể xóa nhòa, những khoảng cách giữa mình và bạn đã rõ mồm một. Mình ngước nhìn mặt trăng khuyết mảnh, cảm xúc lúc ấy không phải là hối tiếc, cũng không phải là hụt hẫng, chỉ là dở dang. Cảm giác bứt rứt trước một điều dở dang mà mãi mãi mình không thể hoàn thiện. Lần mình ở gần bạn nhất cho đến nay đã 5 năm rồi.

Hôm nay kì lạ quá, sao lại ra biển ngắm trăng vào hôm nay? Trăng 15 dở dang quá..

Author:

Trả lời

Name*
Email*
Url
Your message*

You may use these HTML tags and attributes: <a href="" title=""> <abbr title=""> <acronym title=""> <b> <blockquote cite=""> <cite> <code> <del datetime=""> <em> <i> <q cite=""> <strike> <strong>