Truyện Ngắn 4

Categories:BLOG

– Em còn yêu cậu ấy không?

– Còn.

– Ừ.

Cuộc hội thoại tưởng như chấm dứt và im lặng vĩnh viễn tại đó thì anh ngước lên nhìn thẳng còn mắt cô và nói rõ ràng từng chữ:

– Vậy anh chấp nhận chia tay.

Rồi anh đứng lên, hơi nghiêng ngả, nhưng rồi ngay lập tức lấy lại được thăng bằng, đôi chân mạnh mẽ truyền lực cho đôi giầy patin trượt đi không một lần quay đầu nhìn lại. Lần chia tay thứ 2 cũng tại bờ biển này, gió thốc đến lạnh buốt tê tái. 

Lần chia tay này, cô không rơi một giọt nước mắt.

k

* * *

Kể từ lần cuối cô hẹn gặp anh tại bờ biển đó, trên đôi giầy patin mòn bánh, cô không còn đến sân trượt nữa, cô thu mình vào sâu trong lòng, chìm hẳn vào quá khứ tươi đẹp. Đã có lần cô tưởng mình yêu anh, cô nghĩ cả hai đã có thể hạnh phúc bên nhau bình yên và thầm lặng, cô đã vẽ nên viễn cảnh sẽ cùng anh đọc sách bên bờ biển rì rầm êm ả, cô đã nghĩ nhiều đến cuộc sống yên phận như thế. 

Cho đến khi cô về lại trường.

Cô đã nhìn thấy cậu trai ngày ấy, vẫn nụ cười toe toét, vẫn đôi mắt híp hiền lành, vẫn chiếc áo sơ mi cộc tay bị nhăn nhúm,.. vẫn như cũ, tất cả vẫn như cũ, trừ cô gái đi bên cạnh.

Tim cô bỗng lệch một nhịp rồi đập hối hả đến đau nhói. Cô không tin mình vẫn còn nhiều cảm xúc đến vậy khi nhìn thấy cậu. Cô chỉ muốn chạy thoát khỏi nơi này, chạy trốn cơn đau này, vờ như cô chưa bao giờ học tại ngôi trường này, vờ như cô chưa bao giờ quen biết cậu, vờ như cô chưa từng yêu cậu đến thế, vờ như cả thế giới này không ai biết cô cả.. cô muốn chạy trốn, và không bao giờ nhìn lại quá khứ một lần nữa. Nhưng  đâu dễ như vậy? Trái tim đau đớn của cô thổn thức từng lời  rằng “Hãy chạy đi, hãy trốn đi, hãy khóc thật to lên” nhưng trí óc lạnh lùng của cô níu chân cô ở lại “Hãy ở yên đây, hãy ngắm nhìn cậu cho thỏa nỗi nhung nhớ, hãy tự gậm nhấm vết thương này, hãy chà xát lên chúng, hãy ghi nhớ chúng, để không bao giờ cho phép ai làm tổn thương mày như thế nữa”. Cô run rẩy lui dần về một góc khuất và ngôi sụp xuống, khẽ quan sát cậu từ đằng xa. Cậu vẫn không hề biết sự hiện diện của cô, cậu vẫn nở nụ cười tươi rạng rỡ.

Nhưng giả sử cậu có vô tình nhìn thấy cô đi nữa, chắc chắn cậu sẽ tỏ ra chưa từng quen biết.

* * *

Ngày trước, cô và Hân là một cặp đôi được chú ý rất nhiều trong trường bởi cả hai không quá xinh xắn nổi bật, nhưng đều có nét duyên riêng, đều rất nồng nhiệt và chân thành với mọi người. Cả hai đã cùng đi với nhau từ những ngày đầu thi đỗ vào ngôi trường bé xinh đầy kiêu hãnh đó. Hân học lớp Toán, cô học lớp Văn.

Mỗi sáng, cả hai không cùng nhau đến trường vì Hân bị gia đình quản lý nghiêm ngặt, nhưng cô vẫn luôn đến sớm đợi cậu phía sau cổng trường để cùng đi vào. Cậu hay cùng cô đi đến lớp, đợi cô vào ngồi hẳn trên ghế rồi mới quay về lớp Toán của mình. Ra chơi, cậu vẫn chạy một mạch xuống căn tin mua cho cô miếng bánh, chai nước mà cô thích. Ra về, thường lớp Văn có những tiết Văn dài lê thê nên hay ra trễ hơn lớp Toán, Hân vẫn ngồi trên sân trường đợi. Bạn bè đôi lúc ghen tị tỏ ra mặt không thèm giấu giếm, bản thân cô chỉ cảm thấy hãnh diện tự hào mỗi khi có ai nhắc đến tình yêu này.

Nhưng ẩn sau vẻ ngoài hạnh phúc đó, là nội tâm yếu ớt của cô. Cô hay nghĩ vu vơ, lo sợ vớ vẩn. Cô hay ghen tuông, hay đa nghi, nhưng cũng rất tự tin, ỷ lại. Cô sợ rằng những người bạn xung quanh cô sẽ cướp mất người yêu của cô, nhưng đồng thời cũng tự tin rằng tình cảm anh dành cho cô luôn là nhất. Cô đôi lúc không hiểu bản thân đang cảm thấy như thế nào, cô lúc nồng nhiệt lúc thờ ơ lạnh lẽo.

Thật ra vì là mối tình đầu của cô, nên cô vụng về không biết cách yêu.

Ngày mà Hân chủ động hôn cô trên bãi biển, nụ hôn đầu của cô, cô giật mình lùi lại, tim đập hụt một nhịp rồi như muốn vỡ òa ra, khuôn mặt cô nóng bừng lên, hai gò má đỏ ửng không che giấu nổi. Vừa hạnh phúc vừa lo sợ, cô bỏ chạy một mạch về nhà mặc cho cậu ngẩn ngơ không hiểu mình đã làm gì sai. Về đến nhà cô chỉ nhắn một tin cụt lủn “Em chưa biết cách hôn, để em xem clip hướng dẫn đã”. Ngày ấy cậu chỉ biết cười ngất vì độ ngốc nghếch ấy của cô. Rồi lần thứ hai cậu chủ động hôn, cậu đã vòng tay qua ôm eo, cô rụt người lại. Cậu cười lớn hỏi rằng ngay đến cả ôm mà em còn phải về xem clip hướng dẫn hay sao? Cô mới ngượng nghịu để tay cậu siết chặt. Cậu luôn phải nhắc cô nói lời yêu cậu, những lúc đấy cô ngại ngùng đến mức hai người suýt giận nhau to. Rồi những ngày sinh nhật, lễ tết, cô luôn được nhận quà do cậu tự mày mò làm, những bức thư cậu viết tặng. Những lúc được ở cạnh nhau, cô hay bảo cậu nhắm mắt lại, và tay cô mân mê từng đường nét trên khuôn mặt cậu, cô yêu từng đường nét ấy, nó khắc sâu vào từng góc nhỏ ký ức cô. Cô yêu cả cái tên yahoo cậu đặt, cô nhớ cả password và vẫn hay phì cười vì sự đơn giản của cậu.. Thứ gì thuộc về cậu, cô đều yêu say đắm. Trừ mẹ cậu và cô gái mảnh mai học chung lớp với cậu.

* * *

Mọi điều xảy ra như một sự tính toán, sắp đặt tàn nhẫn của số phận. Mọi điều trùng hợp ngẫu nhiên đến vô tình. Ngày cô quyết định chia tay cậu vì không thể chịu đựng nổi những điều mẹ cậu miệt thị về ngoại hình của cô, cũng là ngày cô gái mảnh mai ấy bước vào cuộc đời cậu. Cô gái tên Mai.

Trước đây đã vài lần cô có dịp trò chuyện cùng Mai, Mai cũng nhiều lần tỏ vẻ ngưỡng mộ tình yêu này. Lúc đó cô chỉ tự hào và cảm thấy vui vì người yêu mình có bạn tốt. Không hề nghi ngờ, không hề cảnh giác. Mãi về sau này cô mới nhận ra, lòng ngưỡng mộ luôn đi kèm với sự khao khát chiếm hữu. Một cô gái nói ngưỡng mộ tình yêu của bạn, nghĩa là cô ấy đang rắp tâm chiếm đoạt tình cảm này. Cô chỉ hận bản thân ngây thơ ngu dại.

Rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến. Ngày ngày cô chỉ biết đứng lặng người nhìn cặp đôi mới ấy bước chân vào cổng trường, cùng nhau rảo nhanh đến cửa lớp. Những ánh mắt hả hê, thương hại xung quanh cũng không khiến cô tủi nhục mà dừng hành động ngu xuẩn đó. Cô thê thảm đến vô cùng. Mỗi sáng cô đều cố thức dậy sớm, đạp xe thật nhanh đến trước và leo lên tầng cao nhất, chỉ để nhìn xuống tìm hai hình bóng ấy. Những buổi sáng thứ hai chào cờ, cô cũng chỉ mong đến thật mau để được đứng gần hơn nhìn cậu tươi cười bên Mai. Những buổi lễ truyền thống, những buổi văn nghệ, những ngày hướng nghiệp toàn trường… Khi xuất hiện bóng hình cậu, cô chỉ lặng lẽ đứng từ bên lớp Văn nhìn sang, ánh mắt cô luôn hoảng hốt tìm kiếm bóng hình cậu, và chỉ tĩnh lặng hơn khi đã nhìn thấy. Bóng dáng cậu luôn đồng hành cùng Mai, bóng dáng cô giờ đây lẻ loi vô hình. Đáng thương đến như vậy nhưng trái tim cô yếu ớt chấp nhận. 

Liên tục hơn một năm trời, khi vào những ngày nghỉ, những buổi tối rỗi rãi, mẹ cô khi mở cửa phòng cô, chỉ bắt gặp cô nằm dài trên giường, ngửa mặt nhìn lên trần nhà, nước mắt không ngừng chảy. Mãi về sau này, mẹ cô luôn tự trách bản thân vì đã không thể sinh ra một cô con gái xinh đẹp hơn, để không phải thua kém ai cả. Mẹ cô luôn ám ảnh những giọt nước mắt ấy, mẹ bảo rằng “Lúc đấy mắt con chảy nước, nhưng khuôn mặt con không hề có thứ cảm xúc gì ngoài thù hận.”.

* * *

Đợt cắm trại của năm cuối cấp lúc nào cũng diễn ra hoành tráng, năm nay có cả sự tham dự của những anh chị khóa trước. Nhưng cô chẳng quan tâm điều gì cả, động lực duy nhất giúp cô có năng lượng để xách ba lô lên xe đi là hình bóng cậu. Suốt 2 ngày đầu cô chỉ ngồi một chỗ, lặng lẽ nhìn sang chiếc lều của lớp cậu, lặng lẽ nhìn cậu đùa giỡn với Mai, lặng lẽ nhìn Mai dành những cử chỉ tình cảm quan tâm cậu. Thậm chí cô còn đi theo cậu cả những lúc cậu tham gia trò chơi sinh hoạt, những lúc cậu đi chụp những bức ảnh tập thể, những lúc cậu đánh bóng ngoài biển, cả những lúc cậu mang đồ ra khu nhà tắm… Cô đều lẽo đẽo đi theo, không ai chú ý, không ai phát hiện, vì ai cũng bận rộn tận hưởng những giây phút cuối cùng của tuổi học trò tràn đầy năng lượng.

Tối hôm đấy khi lẽo đẽo cùng hai người ấy đến một góc khuất của resort, cô nhìn thấy bóng cậu đang đẩy Mai vào tường, hai người hôn nhau say đắm. Gối cô muốn khuỵu xuống, cô muốn gục ngã. Nhưng lý trí cô bảo hãy chạy thật nhanh đi, hãy giữ lại chút tự trọng cuối cùng. Cô chạy ra biển, chẳng ai ở ngoài biển cả, ai cũng đang đốt lửa trại ở giữa sân khấu bên trong khu cắm trại. Biển đêm nay êm ả, đứng gió, sóng vỗ về rì rầm như muốn xoa dịu vết thương trong lòng cô. Cô thẫn thờ bước đi vô định. Cô muốn nằm xuống nơi nào có nước, nơi nào có thể vỗ về trái tim cô bình yên. Cô đi ra xa, ra xa nữa mãi cho đến khi nước ngập đến cằm thì sực tỉnh khi nghe tiếng nước vỡ òa phía sau, một cánh tay rắn chắc dứt khoát nắm chặt tay cô kéo vào. Cô hoảng hốt vì giật mình, để mặc cho người đàn ông lạ mặt ấy dắt vào bờ, cô lúc này mới có thể ngồi khuỵu xuống.

– Bây giờ em chưa thể trở lại vào lều được đâu, nội quy cấm tắm biển ban đêm sẽ khiến em không được thi tốt nghiệp cuối cấp.

Cô vẫn im lặng, lúc này cô chẳng nghe gì, chẳng thấy gì, chỉ biết rằng nước biển rất ấm, biển đêm rất ấm.

– Em thích tắm biển đến thế này à? Anh thấy đêm nay biển rất tĩnh rất đẹp nhưng phía dưới đó sẽ có nhiều cơn sóng ngầm cuốn phăng em đi đó. May là anh chỉ thích đi dạo biển. À này em có biết bơi không thế?

Cô bỗng cựa quậy rồi nằm gục xuống bờ cát, vẫn không nói gì. Người đàn ông ấy bỏ đi. Cô nghĩ rằng mình đã được một mình yên tĩnh. Và rồi hình như người đó quay lại, vẫn tiếng chân nhẹ nhàng trên nền cát xốp, sau đó hắn ta lại đặt một vật gì xuống nền cát ấy, và ngồi thụp xuống, sau đó lại nhấc vật ấy lên. Anh cất tiếng hát thật trầm và ấm, sau đó tiếng đàn ghi ta cũng được cất lên hòa với tiếng hát. Bờ biển đang yên lặng bỗng bị khuất lên bằng tiếng nhạc mềm mại. Cô thấy lòng mình dịu xuống, hai mắt cô nặng trĩu. 

* * * 

Kể từ đêm hôm đó, ánh mắt cô thôi tìm kiếm cậu, bước chân cô không còn động lực bước về phía cậu. Cô luôn đi học sát giờ chuông reo, đến lớp là ngồi vào ngay góc lớp, rồi khi ra về thì về thật trễ. Trong suốt những giờ nghỉ giải lao cô không ra ngoài, không trò chuyện với bất cứ ai trong lớp, chỉ cúi mặt xuống bàn đeo tai nghe và đọc sách, những cuốn sách bi thảm. Những buổi chào cờ cô thường đứng cuối, mắt nhìn lên lá cờ, miệng nhẩm hát vô thức, những buổi văn nghệ không còn thấy mặt cô, và một tuần dài hướng nghiệp cô không tham gia buổi nào. Dường như trên đời này không ai, không thứ gì còn ý nghĩa với cô ngoài những trang sách nữa. Cô cố thu mình vào thật nhỏ, thật mờ nhạt, đến mức không ai còn nhớ đến cô nữa, không ai còn bàn tán về những đáng thương mà cô đã từng chịu đựng, không ai có thể cậy miệng cô lần nào nữa.

À, thứ còn ý nghĩa với cô là biển. Cô vẫn thường ra biển, ngồi im thật lâu rồi đi về. Cô không thích nước biển nữa. Cô cứ như vậy một thời gian dài cho đến khi mẹ cô ngồi khóc thật lâu trước cửa phòng cô vì bất lực. Bảo cô hãy vì mẹ mà thi đỗ đại học. Rồi cô cũng miễn cưỡng đến trường vào những buổi hướng nghiệp. Mọi thứ đều nhạt nhẽo, không màu.

* * *

Ngày cô thi đỗ vào Đại Học, mẹ cho cô một đôi giầy patin, hy vọng rằng cô có thể ra ngoài. Cô bỗng thấy mình hứng thú với nó, liền tìm mọi cách để học mang nó vào chân. Bỗng nhiên lúc này cô muốn tìm cho mình một người bạn để chia sẻ niềm phấn khởi này. Người ta có thể buồn một mình, chứ vui thì không. Và rồi cô đi tìm những cộng đồng đang hoạt động và chọn tham gia một nhóm nhỏ ở công viên gần nhà. Ở nhóm đó, cô gặp anh.

Anh là người đầu tiên mang đôi giầy vào chân giúp cô, anh cầm tay cô hướng dẫn cô giữ thăng bằng, anh chỉ cho cô từng bước lấy đà cơ bản, từng bước làm chủ các cơ chân, cơ hông của mình, làm chủ tốc độ. Anh khéo léo và kiên nhẫn. Anh ngắm nhìn cô luyện tập bất kể thời gian, bất chấp nắng mưa. Anh nhìn cô bất chấp nỗi đau trong tim để giày vò nỗi đau thể xác. Anh nhìn thấy cô vấp ngã rồi tự cô đứng dậy. Anh nhìn thấy cô rắn rỏi mím chặt môi khi da rách toạc đau đớn. Anh chưa bao giờ nhìn thấy cô rơi một giọt nước mắt.

Ngày anh tỏ tình với cô là ngày anh dùng đàn ghi ta cất lên bài hát cũ. Cô nhận ra anh là người ở bờ biển hôm trước. Cô không ngạc nhiên, cũng không giận dữ, chỉ hỏi vì sao lại im lặng lâu như vậy?

– Là vì anh sợ lòng em còn nhiều tổn thương.

– Vậy anh thì hãy làm cho vết thương ấy liền sẹo đi… – giọng cô lơ đãng, nhẹ hẫng.

Rồi những ngày quen anh là những ngày êm ả nhất đời cô. Không rực rỡ tươi vui, không hạnh phúc tràn ngập, chỉ có sự bình yên len lỏi vào từng chút một trong tâm hồn đang co ro lạnh cóng. Đã từng có lúc, cô cảm thấy cuộc đời thế này là đủ, không cần thêm điều gì nữa. Anh yêu cô bằng một tình yêu giản dị, không màu sắc, không nồng nhiệt, trầm lặng nhưng bền bỉ. Nhưng chưa bao giờ anh hỏi cô có yêu anh không?

Đã nhiều lần cô yêu cầu chia tay vì cô thấy mình không thể dành cho anh tình yêu xứng đáng với tình yêu anh đang trao đi. Những lần ấy anh đều bỏ công bỏ việc chạy một mạch mấy trăm cây số trong đêm để đến chỗ cô, níu kéo, van xin cô hãy tin tưởng anh và cho anh cơ hội. Những lần đó cô đều khóc, khóc vì trái tim cô lạnh lẽo vô tình.

Nhưng đêm vừa rồi anh đã dứt khoát ra đi. Anh quan sát cô khi cô lui dần vào góc khuất, anh nhìn thấy ánh mắt cô vẫn hướng về Hân, cô không hề nhìn thấy anh. Trong suốt 4 năm qua, cô chưa bao giờ nhìn thấy anh, và đêm nay cũng vẫn thế. Để hiểu rõ tình cảm của một ai đó rất đơn giản, cứ cho họ gặp người họ thương, phản ứng của họ sẽ cho thấy tất cả. Tình yêu của anh vô ích, nỗ lực của anh vô ích. Anh chỉ muốn bỏ cuộc. Anh đi về phía cô, nhẹ nhàng dìu cô đứng dậy. Anh hẹn cô ra biển vào tối hôm đó, cả hai sẽ cùng đi dạo, và đối mặt với những điều mà anh đã trốn chạy bấy lâu. 

* * *

Và rồi anh đi. Hiện tại êm ả của cô cũng vụn vỡ. Lòng cô hỗn độn mớ cảm xúc không tên. Cô không nhận ra tình cảm của bản thân, rằng cô có còn thực sự yêu cậu trai ngày ấy? Rằng có phải cô đã nhen nhóm tình yêu dành cho anh mà cô chưa kịp nhận thấy? Cô thấy lòng mình đau đớn, hệt như lúc mà cô nói chia tay Hân. Nhưng cô chọn cách im lặng và đóng chặt lòng mình, cô hiểu rằng tình cảm tàn nhẫn lắm, hạnh phúc và nỗi đau luôn đi kèm. Có lẽ cô đã khiến anh đau khổ nhiều lắm, nên anh mới dứt khoát ra đi như vậy. Cô quay đầu đi trước khi rơi nước mắt, giọt nước mắt dồn nén bấy lâu.

Mãi về sau này cô nghe loáng thoáng Hân cưới Mai, cô bỗng nhớ đến anh và lục tìm facebook anh, thì thấy anh cũng đã có vợ. Nét mặt của Hân và Mai vẫn vui tươi rạng rỡ, nét mặt của anh và vợ anh lặng lẽ yên bình. Mãi mãi cô không có được thứ cảm xúc nào sâu sắc cả, vì cô không dám mở lòng mình ra đón nhận nỗi đau nào. Lòng cô đóng băng bởi nỗi sợ hãi và cô độc mất rồi. 

SG, 23/7/2016

Author:

Trả lời

Name*
Email*
Url
Your message*

You may use these HTML tags and attributes: <a href="" title=""> <abbr title=""> <acronym title=""> <b> <blockquote cite=""> <cite> <code> <del datetime=""> <em> <i> <q cite=""> <strike> <strong>