Truyện Ngắn 3

Categories:BLOG

–        Anh sẽ gặp lại em chứ ?

–        Có thể có mà cũng có thể không.. – nàng tinh nghịch nheo mắt lại nhìn tôi.

–        Vì sao ?

–        Vì em không muốn gắn bó với ai cả. – Nàng quay sang hướng khác, nắm tay tôi kéo đi, tóc nàng bay nhẹ, hương thơm thoang thoảng bay ngang mũi tôi.

–        Mùi mật ong hả em ?

–        Mật ong pha đào anh ạ. – Nàng lơ đễnh kéo một lọn tóc ngang mũi hít hà, đó cũng là cử chỉ quen thuộc nàng hay làm mỗi khi đôi tay trống trải, nàng bảo đó cũng là một cách để nàng tự yêu lấy chính mình.

* * *

Đó là lần thứ hai tôi gặp nàng, và cũng là lần cuối cùng. Lần thứ nhất tôi gặp nàng trên chuyến xe đò nhỏ về miền quê xa xôi hẻo lánh.

–        Anh đã gặp em bao giờ chưa cô bé ?

–        Dĩ nhiên chưa. – Nàng đáp hững hờ, vẫn không buồn tháo khẩu trang ra khỏi mặt.

–        Mùi mật ong hả em ?

Nàng không trả lời, bất giác đưa ngón tay luồn vào mái tóc dài đen nhánh, tách một lọn tóc nhỏ đưa lên ngang mũi, nhưng rồi phát hiện ra mình đang mang khẩu trang, lại thôi. Nàng buông thõng đôi tay xuống, ngả người ra sau, mắt khép hờ.

–        Em về thăm ai ở đây à ? – Tôi vẫn kiên nhẫn bắt chuyện.

–        Thăm nội.

–        Là nhà ai nhỉ ? Xung quanh đấy anh đều quen biết cả, miền quê bé nhỏ mà.

Bỗng dưng nàng tháo khẩu trang ra, quay qua nhìn tôi rất thân thiện, rồi nàng nhoẻn miệng cười duyên dáng. Nàng gợi hỏi về nhà nội, về bà cô của nàng, về tất tần tật miền quê của tôi. Nàng bảo nàng ít khi về thăm quê, vì thế mà nàng không có bao nhiêu kí ức về nội cả. Nhưng hôm nay nàng về gấp thăm nội, vì nàng có dự cảm không lành. Tôi ngẩn ngơ nhìn nàng,rồi khi xe dừng ở ngã ba để thả nàng xuống, tôi vội vã xin số điện thoại. Nàng ngập ngừng rồi bấm số.

* * *

–        Em đề cao sự chung thủy. – nàng ngước lên nheo mắt đếm những ngôi sao lấp lánh trên cao, buột miệng nói khi tôi hỏi nàng đang suy nghĩ gì.

–        Theo em thế nào là chung thủy ?

–        Là họ chỉ biết duy nhất một người trong một thời điểm. Sau đấy có thể họ quên ngay người ấy cũng được, nhưng ít nhất họ đã chung thủy với người ấy trong thời điểm đó..

–        Hiện tại em đã biết người duy nhất ấy chưa ?

Nàng im lặng, một khoảnh khắc lâu tự như nàng phải sắp xếp những kí ức ngổn ngang, những câu từ vụn vỡ,… rồi nàng nói khẽ..

–        Người ta đã nằm lại trong quá khứ, em thì vẫn phải đi tiếp một mình..

* * *

Đã bao giờ bạn tin vào tình yêu sét đánh ? Tôiđã nghĩ tôi phải lòng nàng mất rồi. Khi nàng bước xuống xe cùng với số điện thoại bỏ lửng trên chiếc điện thoại, tôi ngẩn ngơ nhìn số lẩm nhẩm đến thuộc làu. Tôi chưa biết tên nàng.

Em tên Mai. Em thích mèo. Em thích những việc mà em có thể im lặng một mình và thực hiện. Em thích căn phòng quen thuộc. Em ghét chốn đông người. Tôi chỉ biết về nàng như thế. Và hình như tôi còn cảm nhận được một khoảng trống trong trái tim nàng như thể ai đó vừa rời đi không kịp để nàng tìm gì khác lấp đầy.

–        Anh nghĩ là anh thích em mất rồi.

–        Em cũng thích anh. – nàng quay sang nhìn tôi nghiêm túc.

–        Rồi sao nữa ?

–        Chỉ thế thôi. Có thể anh sẽ chẳng bao giờ gặp lại em nữa đâu. Nhưng anh sẽ đọng lại trong tâm trí em, em hứa.

Tôi vẫn suy nghĩ mãi về lựa chọn của nàng. Tại sao nàng thích tôi nhưng nàng lại né tránh ?

–        Vì em thích anh nên em sẽ không gặp lại anh nữa.

–        Em thật kì lạ.

–        Em nghĩ ở tuổi của anh nên có một mối quan hệ nghiêm túc để tiến tới hôn nhân. Em thì không thích lấy chồng.

–        Anh tin là anh sẽ làm em thay đổi suy nghĩ ấy.

–        Cũng có một người bảo với em thế, và nay họ đã cưới người khác rồi. Hihi. Tại sao phải trói buộc người mình yêu bằng thứ danh từ mĩ miều đó hả anh ? Xung quanh em toàn là những bi kịch hôn nhân, cho dù trước kia người ta đã yêu nhau nhiều tới mức nào.

* * *

Hôm nay tôi không gọi cho em được. Số điện thoại đã bị khóa. Tôi nhấn gọi 24 cuộc cho cả ngày, vẫn không thay đổi gì.

–        Số điện thoại này chỉ là tạm thời anh ạ, rồi em sẽ đổi số.

–        Em làm anh hoang mang quá, rồi anh sẽ liên lạc với em ra sao ?

–        Có duyên rồi sẽ gặp lại anh ạ. Hoặc anh nên chọn cách đơn giản hơn là quên béng con bé chỉ gặp 2 ngày này đi, và tìm đến một cô gái khác nghiêm túc hơn..

Tôi nhắm mắt nghe mùi hương của tóc em thoảng qua mũi. Về những chia sẻ ngắn gọn của em, về những mất mát, những tổn thương niềm tin khó lòng đắp lại trong trái tim bé nhỏ của em. Tôi chỉ muốn ôm em vỗ về, cho em tin rằng thế giới vẫn còn những niềm hạnh phúc đơn sơ giản dị.

Có những đêm tôi say đến mức không thể kiểm soát được bản thân, tôi gọi cho em và bảo nhớ em. Em cười, giọng cười trong veo, hồn nhiên và ngây dại. Vì sao một cô bé mong manh như em phải mang trong lòng nhiều tổn thương đến vậy ? Lúc ấy tôi chỉ muốn vượt qua mấy trăm km để đến ôm em vào lòng. Nhưng thậm chí tôi còn không biết nhà em ở đâu.. Tôi chỉ biết em, và số điện thoại em để lại.

Có lẽ có những người chỉ đi ngang qua và để lại dấu ấn trong lòng ta không bao giờ phai nhòa, không thể cùng sánh vai đi tiếp được.

Hoặc có lẽ mọi thứ đều có thể xảy ra, chỉ vì ngay từ đầu em đã lựa chọn sự cô độc.

TPHCM, 11/2014

Author:

Trả lời

Name*
Email*
Url
Your message*

You may use these HTML tags and attributes: <a href="" title=""> <abbr title=""> <acronym title=""> <b> <blockquote cite=""> <cite> <code> <del datetime=""> <em> <i> <q cite=""> <strike> <strong>