Truyện Ngắn 2

Categories:BLOG

Vậy là kết thúc một cuộc tình.

Linh nằm dài ra giường, mặt vô cảm sau chuỗi ngày dài đau đớn níu kéo, van xin đủ kiểu…

* * *

Phong lặng lẽ ngắm nhìn cô bạn lớp kế bên hằng ngày. Cô nàng hẳn là một kiểu người giữ cho mình vẻ ngoài trầm tĩnh, thờ ơ tới mức tẻ nhạt để che giấu nội tâm bên trong, một kiểu nội tâm luôn luôn xáo động, luôn luôn bất an và hoài nghi. Anh không hiểu tại sao mình cảm nhận được, chỉ là đôi khi thấy đôi mày cô khẽ nhíu lại, chỉ là đôi khi thấy chân cô bước loạng choạng một nhịp, tim anh chợt nhói lên.

Anh cảm thấy sự cô độc nơi cô.

Vì anh cũng cô độc.

* * *

Gió biển thốc vào mặt, khẽ rùng mình. Linh co người lại ngó đăm đăm ra biển.

– Mụ khùng quá! Người ta đối xử với mụ như vậy, mụ hận là phải rồi.

– Ờ thì… Cũng lâu rồi… Cho gió biển thổi đi mất nhỉ? Tui thích ngâm mình dưới biển lắm, ngâm lâu thật lâu ấy. Ngâm giữa trời nắng kia. Để nước muối chà xát vết thương trong tim tui, còn mặt trời thì hong khô hết nước mắt đi. Yếu đuối lắm.

– Da mụ sẽ đen và tóc mụ sẽ xơ…

Lại rùng mình, cô quay lại ngó Phong chằm chằm.

– Thôi đi về – cô đột ngột đứng dậy – ai yêu tui thì sẽ phải chấp nhận hết. Cả vết thương trong tim tui, cả nước mắt khô cạn, cả da đen hay tóc xơ vớ vẩn gì đấy.

Rồi Phong ngồi im ngó cái dáng mạnh mẽ của cô bạn liêu xiêu trong gió chiều bỏng rát. Từng bước chân cố dứt khoát nhưng bị cát lún níu lại mệt mỏi đến nao lòng. Phong thở hắt ra một cái, tự nhủ “Sao cứ phải tỏ ra mạnh mẽ như thế chứ?”.

* * *

– Này ! Biết lão Hoàng lớp Toán chứ ? Lão bảo thích tui. – Linh vào thẳng chủ đề, lúc nào cũng là như thế, không vòng vo.

– Rồi mụ tính sao ?

– Thì kệ chứ sao, tui vầy mà yêu ai. – hút rột một cái rõ to, cô nói như thở hắt ra – Mà lão ấy kể ra chơi cũng được đấy ! Có chỉ bài cho tui trong mấy lần thi tiếng anh ở trung tâm kia kìa… Chỉ sợ lão thích tui thì lão buồn thôi.

– Mụ không có tí gì với Hoàng à ?

– Thì là bạn thôi.

Cuộc hội thoại dừng tại đấy. Phong chẳng bao giờ nói nhiều lời được. Phong để ý thấy Linh có mập ra thì phải, nhưng xinh hơn. Có phải như Linh đã trút được gánh nặng? Thì sao chứ ? Phong lại thở dài. Cái thở dài chẳng bao giờ cứu rỗi được ai nhưng người ta vẫn thường nhả ra như một thói quen tàn nhẫn.

* * *

– Này Phong, tui cứ tự hỏi sao ông cứ phải lẽo đẽo theo tui để nghe tui than vãn về cuộc sống của tui hoài như vậy chứ ? Ông không có chuyện gì để kể tui à ?

– Không. Tui thì lúc nào cũng vui mà. Có mụ thì lúc nào cũng gặp chuyện rắc rối đấy.

– Ừ chắc do tui hay làm mọi chuyện phức tạp lên. – Linh gác chân lên ghế, gõ gõ cái muỗng lên miệng ly trà sữa. Hai đứa vẫn ở quán trà sữa quen thuộc.

– Có tổn thương nhiều không ?

– Ai ? Tui á ? – cô chợt trầm ngâm – à nói tới tổn thương ấy, nhớ người ta đã hứa với tui là người ta sẽ không bao giờ làm tui tổn thương. Ấy vậy mà cuối cùng chính họ lại làm tui tổn thương nhất. Sau này đó, đừng có ai hứa hẹn với tui điều gì cả. Tui chả ưng đâu.

– Kiểu của mụ là cứ khư khư giữ mọi thứ vào lòng để giải quyết một mình nhỉ ?

– Ông cũng thế còn gì ?

“Ừ nhỉ?”, Phong tự nhủ.

* * *

– Này Phong, qua đèo tui  đi biển được không ?

– Giờ này á ? Làm gì còn mặt trời ?

– Vậy đi ra sông..

– Chạy ra chẳng kịp đâu, nó lặn mất rồi. Để mai đi.

– Vậy thì lại trà sữa. – Linh thở dài

– Rồi rồi..

Phong chú ý thấy cô vẫn luôn giữ những thói quen rất cũ như trước khi ra khỏi nhà thì tự soi gương và mỉm cười với mình một cái, uống trà sữa thì nhất định phải là vị truyền thống, trong nước mà có hạt gì là nhất định phải ăn cho bằng hết, hay mân mê tóc mỗi lúc bối rối… Ý nghĩ đơn giản của một chàng trai 17 tuổi chẳng thể cho anh hiểu thêm về thế giới rắc rối phức tạp của bọn con gái mới lớn tí nào nữa. Anh lại thở dài.

– Này Phong, đừng thích tui có được không ?

– Mụ có cần phải thẳng thừng như thế không ?

– “Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt”

– Ừ.

– Không thích tui nữa thì có ở cạnh tui nữa không ?

– Không hứa.

– Ừ nhỉ.. – cô nhíu mày rồi giãn ra vẻ hài lòng.

* * *

– Mụ thích hoa hướng dương hả ?

– Ừ ?

– Thì tết qua nhà mụ ngập tràn hướng dương..

– Ừ. Nó hướng về mặt trời mà. Nhưng tuổi thọ ngắn lắm. Cho đến chết thì nó vẫn hướng về mặt trời mà..

– Giống mụ hả ?

– Giống ?

– Chẳng phải cứ rảnh là mụ chạy ra biển kiếm mặt trời hay sao ?

– Ừ nhỉ.. Rảnh là phải kiếm mặt trời.. Nó vui mà. À mà mai khỏi sang đón tui đi học nữa, nhé ?

– Ừ ?

– Mai Hoàng qua đón tui rồi.

Phong quay sang nhìn Linh, ánh mắt cô lấp lánh. Đã lâu rồi Phong chưa nhìn thấy ánh mắt ấy..

“Khi cơn đau chưa dài, thì tình như chút nắng. Khi cơn đau lên đầy, thì tình đã mênh mông..”

* * *

– Này Phong, sáng mai sang đèo tui sớm nhé. Đi biển.

– Ừ ?

– Tui ổn mà. Thật !

* * *

– Tui hiền quá hả Phong?

– …

– Ừ chả cần nói đâu. Tui muốn nói hơn là nghe. Ông biết không, chỉ có ông là kiên nhẫn chịu nghe tui nói thôi. Lão Hoàng ấy, lão ấy cứ gắt lên mỗi lúc tui bảo là tui buồn. Buồn thì sao chứ ? Có tội tình gì à ? Lão còn bảo tui bớt than vãn trên facebook đi, bớt đi nắng cho trắng da, cắt bớt tóc đi cho trẻ trung hơn.. blah blah.. Làm thế thì có còn là tui nữa ? Có phải lão thích tui đâu chứ ? Lão thích ai đó có sẵn trong đầu lão thôi. Thế mà dám bảo là thích tui..

– Ừ..

– Thôi không cần phải nói gì đâu, chỉ cần nghe tui nói thôi. Tui chả cần mấy câu sáo rỗng kiểu “Ờ, kiểu như lão không đáng với bà” hay “Đàn ông trên đời này thiếu gì..”. Chán lắm, chán lắm ! Thế nên tui chả bao giờ muốn kể lể với đám con gái.

– …

– Ừ tốt. À mà, tui tự hỏi, tui cứ trút vô ông hoài như vậy thì những gì buồn bã nơi ông sẽ trút đi đâu ?

“Ừ trút đi đâu ?”

Mà..

– Tui làm gì biết buồn mà bà lo..

* * *

– Này Phong, hay là tui đi cắt tóc nhỉ ?

– Hôm trước mụ còn bảo chẳng ưng ?

– Nhưng tui cũng tò mò muốn biết lúc cắt rồi thì mặt tui sẽ trông như  thế nào ấy.

– Ừ.

Nhìn cô cụp mắt mân mê lọn tóc rối, xơ xác vì đi nắng quá nhiều, Phong chỉ muốn ôm cô vào lòng nói những câu thiệt dài như kiểu cho dù cô có như thế nào đi nữa thì anh vẫn luôn muốn ở cạnh cô và yêu cô thật nhiều. Nhưng lời nói ra thiệt quá khó ? Cứ im lặng làm thì khi nào cô mới hiểu ? Hay cô có hiểu mà cô cứ trốn tránh ?

* * *

– Mụ đá Hoàng rồi hả ? Sao thế ?

– Một thằng đàn bà.

– Ơ thế mụ có phải là gái hoàn toàn đâu ?

– Ừ nhỉ, tui giống đàn ông hơn. Thế thì chẳng nên yêu đàn ông nữa. Haha.

– Nói thế thôi..

– Ừ đừng an ủi tui, tui biết tui ra sao mà. Ông cũng chẳng có khả năng an ủi người khác đâu, chỉ giỏi đực mặt ra nghe thôi.

– Tui tưởng đó cũng là một loại thiên phú ?

– Ừ kiên nhẫn là một kiểu thiên phú đấy…

* * *

– Dạo này nghe đồn mụ có nhiều cái đuôi theo đuổi lắm ?

– Dào, nghe đồn ! Tui chỉ là năng nổ hơn trước thôi.

– Hát chứ hả ?

– Ừ.

– Nghe Hoàng bảo mụ vô tâm lắm ?

– Đừng quay ngược lại trách tui chứ ?  Tui với Hoàng đã còn là gì của nhau nữa đâu ?

– Không, vô tâm với người khác kia..

– Mấy cái đuôi đó hả ? Cũng như lão Hoàng thôi, cũng cái miệng bảo thích tui, thích lắm, không có tui thì chả sống nổi. Mà lão Hoàng thì vẫn sống sờ sờ ra đấy kia ? Mà chắc gì chúng nó chỉ thích mỗi tui ? Có khi lập danh sách cả chục sự lựa chọn trong đấy..

– Nhưng ít ra mụ cũng nên dứt khoát.. như với tui ?

– À thế ra nhờ vậy mà ông không thích tui nữa ? Hay lại càng thích nhiều hơn ?

– Vì lí do đó mà bà không muốn thẳng thắn với tụi nó ?

– Ừ.

* * *

– Này Phong, ông có biết là tui cũng thích ông không ?

– Mụ hỏi chắc như đinh đóng cột thế ? Nhỡ tui không còn thích mụ thì sao ?

– Biết chắc là còn.

– Ừ..

– Rồi, có biết không ?

– Mụ có nói thì tui mới biết chứ..

– Ừ.

– Từ bao giờ ?

– Từ lúc bảo ông đừng thích tui nữa.

– Thế sao lại..

– Ừ. Vì muốn ông không bị tổn thương như lão Hoàng.

– Mụ mượn lão Hoàng để quên..

– Ừ.

– Thế đã quên được chưa ?

– Chưa.

“Tình ngỡ đã quên đi như lòng cố lạnh lùng. Người ngỡ đã xa xăm bỗng về quá thênh thang.”

* * *

– Này Phong, chắc tui quay lại với Thiên.

– Hả ?

– Ừ..

– Mụ cứ làm gì mà mụ cảm thấy hạnh phúc.

– Ừ đừng sang nhà tui nữa nhé, Thiên không thích đâu. Đừng nhắn tin hay gọi điện gì cho tui nữa. Khi nào rảnh tui sẽ chủ động liên lạc sau. Thế nhé ? Cảm ơn ông vì thời gian vừa qua đã ở cạnh bên tui cho tui đỡ cô đơn.

– Ừ. Bạn bè mà…

– Ừ, bạn bè !

* * *

Phong lại quay về cuộc sống tẻ nhạt lúc trước, ngắm nhìn Linh rạng rỡ bên Thiên. Facebook cô nàng lại tràn ngập hình ảnh hạnh phúc lúc trước. Cuộc sống cứ thế trôi qua. Phong chẳng hiểu mình chờ đợi điều gì. Anh đã từ chối rất nhiều hạnh phúc đi ngang qua. Anh chưa cảm thấy có ai mang lại cho anh nhiều cảm xúc như Linh cả. Và anh cũng chẳng thể hiểu được, làm sao con người ta có thể yêu một ai khác khi trái tim vẫn còn chật chội hình bóng xưa.

* * *

Tháng 7 năm sau, anh nghe mẹ Linh bảo cô tự vẫn ở biển.

Facebook cô tắt ngóm. Facebook Thiên deactive.

Chẳng còn ai than vãn cho anh biết chuyện gì đã xảy ra. Anh thẫn thờ. Linh là cô gái mạnh mẽ kia mà ?

Phong bước theo tia sáng cuối cùng trong buổi hoàng hôn. Anh thấy mái tóc xơ và làn da đen khét nắng. Anh thấy nước muối chà xát trái tim anh. Và ánh sáng yếu ớt kia không đủ hong khô một giọt nước mắt. Anh nghe giọng hát văng vẳng ngang tai “…khi cơn đau dâng đầy, thì tình đã mênh mông..”

Klq lắm nhưng mẹ bảo nhạc Trịnh thì Khánh Ly hát hay nhất..

Phan Thiết, 7/2013

Author:

Trả lời

Name*
Email*
Url
Your message*

You may use these HTML tags and attributes: <a href="" title=""> <abbr title=""> <acronym title=""> <b> <blockquote cite=""> <cite> <code> <del datetime=""> <em> <i> <q cite=""> <strike> <strong>